Giáo Viên Chủ Nhiệm Hay Bồ Nhí Trá Hình - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

6


Sau khi thông báo xong một loạt các công việc thường ngày, vẻ mặt công tư phân minh của Trương Hải Lâm dần trở nên dứt khoát, như thể sắp công bố một chuyện gì đó trọng đại.


"Buổi họp phụ huynh hôm nay, chủ yếu là để tuyên dương một số em học sinh và phụ huynh có biểu hiện xuất sắc gần đây."


"Ngoại trừ một vài cá nhân cá biệt, rất nhiều phụ huynh đã thể hiện phẩm chất cao đẹp, cống hiến quên mình, tôi thực sự rất vui mừng."


"Nhưng có lẽ vì tôi còn quá trẻ, nên đối với số tiền quyên góp, có phụ huynh đóng góp quá ít, không hài lòng với sự đôn đốc của tôi, thậm chí còn nhắn tin riêng để công kích cá nhân tôi."


"Rất xin lỗi vì phải chiếm dụng một chút thời gian của mọi người, bởi vì tôi cần một lời giải thích cho chính mình, nếu không có lẽ tôi không thể chuyên tâm dạy dỗ các em học sinh được."


"Tôi cần chị phải xin lỗi tôi, mẹ của Hứa Điềm!"


Cả khán phòng im phăng phắc, mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi, rồi bắt đầu xì xào bàn tán.


"Đây là vị phụ huynh chỉ quyên góp 100 tệ đó à?"


"Mất mặt thật, sau này con bé ở trường sống sao nổi đây~"


"Nếu là tôi, vì tương lai của con ở trường, thế nào cũng phải góp thêm vài nghìn cho xong chuyện!"


"Đúng là thật, mau xin lỗi cô Trương đi chứ! Quyên góp ít như vậy mà còn dám bắt nạt giáo viên chủ nhiệm, nếu làm ảnh hưởng đến hình ảnh của cả lớp, chị có gánh nổi trách nhiệm không?"


Tôi nắm chặt tay, nghe thấy tiếng thông báo tự động gửi tin nhắn từ điện thoại, vừa định lên tiếng thì một bàn tay to lớn đã đè lên vai tôi.


Là Hứa Vĩ Minh.


Anh ta cúi đầu chào Trương Hải Lâm.


"Thật sự xin lỗi cô Trương. Vợ tôi ở nhà lâu năm, thiếu sự đồng cảm, lại còn làm tổn thương cô. Trước hết, tôi xin thay mặt cô ấy gửi lời xin lỗi chân thành đến cô."


"Chúng tôi sẽ quyên góp bổ sung năm nghìn tệ ngay sau đây."


Trương Hải Lâm khẽ cười một tiếng, nhìn thẳng vào mắt anh ta.


Cái ánh mắt đó đâu phải là ánh mắt xin lỗi, đó rõ ràng là ánh mắt đưa tình!


Tôi không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn Hứa Vĩ Minh.


Hóa ra hôm nay anh ta nói muốn đi cùng tôi là để trút giận giúp Trương Hải Lâm!


Trương Hải Lâm đắc ý nhìn tôi.


Như thể đang muốn nói: ‘Thấy chưa, chồng cô còn không đứng về phía cô nữa là.’


"Vợ à, mau xin lỗi đi."


Hứa Vĩ Minh còn định dùng sức ấn tôi cúi đầu, nhưng ngay giây sau đã bị tôi hất ra.


Tôi tát thẳng vào mặt anh ta một cái thật mạnh.


Không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của anh ta, tôi ngẩng cao đầu, nói lớn với cả hội trường.


"Mọi người đều cho rằng quyên góp càng nhiều thì càng cao quý, phải không?"


"Cô Trương rất thích lập bảng thống kê đúng không? Tôi cũng vừa lập một cái bảng trong nhóm rồi đấy."


"Ngay ngày thứ hai sau khi trận động đất xảy ra, tôi đã tự mình liên hệ với đội xe, thu mua vật tư, và quyên góp cho vùng bị nạn số vật tư trị giá năm mươi vạn tệ dưới danh nghĩa cá nhân!"


"Bản chi tiết dài đúng mười trang, còn có cả dấu mộc đỏ hẳn hoi!"


"Phiền các vị phụ huynh lấy tôi làm chuẩn nhé. Ai không hợp tác thì người đó không biết điều!"


"Cô Trương, không biết cô đã quyên góp được bao nhiêu nhỉ?"


7


Các vị phụ huynh có mặt ở đó đều vội vàng lấy điện thoại ra xem nhóm.


Khi nhìn thấy bản chi tiết với số tiền khổng lồ đó, mặt ai nấy đều hết đỏ lại trắng, ánh mắt nhìn tôi cũng có thêm vài phần kính nể.


Tôi liếc mắt sang một bên, mẹ của Triệu Giai Hàng, người nãy giờ vẫn im lặng, đúng lúc đứng lên.


"Lần này người phải xin lỗi là cô Trương rồi nhỉ? Lúc cô ép người ta quyên góp, có bao giờ nghĩ đến việc người ta đã âm thầm quyên góp bao nhiêu rồi không?"


"Hơn nữa, mẹ của Hứa Điềm còn đích thân đến vùng thiên tai để tổ chức vận chuyển!"


"Thể hiện lòng nhân ái không phải là chạy theo hình thức hay so bì, mà là xem giá trị thực tế mang lại được bao nhiêu!"


Tôi liền tung hứng theo.


"Tôi yêu cầu cô Trương phải trịnh trọng xin lỗi tôi và mẹ của Triệu Giai Hàng, đồng thời công khai bảng chi tiết quyên góp của lớp để xem số tiền đó cuối cùng đã đi về đâu!"


Áp lực lúc này đã dồn về phía Trương Hải Lâm.


Các phụ huynh khác cũng bắt đầu chỉ trỏ, xì xào về cô ta.


"Mẹ của Hứa Điềm đúng là thâm tàng bất lộ..."


"Tôi đã nói mà, giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi không đáng tin. Lần này đắc tội với phú bà thật rồi."


"Cái cách cô ta tích cực tổ chức quyên góp vốn dĩ đã không bình thường rồi. Tôi nghe nói lớp bên cạnh họ chỉ quyên góp vài chục, vài trăm là cùng, chỉ có lớp chúng ta là phải lập bảng..."


Cô ta không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn tôi, không nói nên lời, mắt đỏ hoe, tủi thân và bất lực cúi đầu xuống.


Mặt Hứa Vĩ Minh tái mét, anh ta gượng cười với các phụ huynh xung quanh rồi hắng giọng.


"Vợ nói gì vậy? Đừng có được đằng chân lân đằng đầu như thế. Chỉ vì chuyện nhỏ này mà ép cô giáo phải xin lỗi, sau này Điềm Điềm còn phải học ở lớp này nữa đấy."


Giọng điệu của anh ta nghe như thể thật lòng lo lắng cho con gái, nhưng tôi biết anh ta đang xót cho Trương Hải Lâm.


Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.


Giữa lúc giằng co, Trương Hải Lâm ôm mặt chạy ra khỏi lớp.


Một vị chủ nhiệm khối lúng túng bước vào thay thế, rõ ràng là đã nghe hết mọi chuyện từ bên ngoài.


"Về chuyện của cô Trương, chúng tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng và đưa ra kết quả. Mong quý vị phụ huynh không vì chuyện này mà ảnh hưởng đến nhận định về nhà trường, và càng không nên lan truyền sự việc này trên mạng."


Buổi họp phụ huynh kết thúc một cách chóng vánh.


Hứa Vĩ Minh lập tức lấy lại tinh thần, bỏ lại một câu "Công ty anh còn phải tăng ca, anh đi trước đây" rồi vội vàng rời đi.


Các phụ huynh khác sau cơn bàng hoàng cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, họ vây quanh tôi để làm quen. Mấy vị phụ huynh đã mỉa mai tôi trong nhóm thì không biết đã lẳng lặng rời đi từ lúc nào.


Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Tiểu Châu.


"Chủ tịch Giang, giám đốc Hứa vừa chuyển năm mươi nghìn tệ vào tài khoản công ty, đã đặt một phòng đôi sang trọng ở Bích Tương Viện."


Tôi lập tức vui mừng ra mặt.


Cuối cùng cũng tóm được rồi.


"Cậu tổ chức cho mấy nhân viên chủ chốt trong bộ phận quan hệ công chúng đi team building, cũng đến Bích Tương Viện đi."


8


Rất muộn Hứa Vĩ Minh mới về đến nhà, người nồng nặc mùi rượu, trông có vẻ rất thảm hại.


Tôi lập tức đề nghị với Hứa Vĩ Minh phải chuyển lớp cho con gái, nếu không thì phải đổi giáo viên chủ nhiệm, tố cáo Trương Hải Lâm cho cô ta bị sa thải.


Chiếc mặt nạ dịu dàng của Hứa Vĩ Minh suýt chút nữa thì không giữ được.


"Giang Thanh, cô cứ nhai đi nhai lại chuyện này mãi không thấy chán à?"


"Tại sao cứ phải làm khó một cô gái trẻ mới làm chủ nhiệm như vậy?"


"Trước đây cô đâu có như vậy, trước đây cô rộng lượng, tốt bụng biết bao. Sao ở nhà lâu ngày lại biến thành một bà nội trợ chua ngoa, cay nghiệt thế!"


Vẻ mặt mất bình tĩnh của anh ta hoàn toàn trái ngược với hình tượng người chồng hiền lành, sợ vợ thường ngày.


"Anh quan tâm đến cô giáo chủ nhiệm quá nhỉ? Trước đây có thấy anh để ý đến chuyện lớp của con gái như thế đâu."


Ánh mắt anh ta lảng tránh, rồi lập tức hạ giọng.


"Em nghĩ nhiều rồi, vợ à. Anh chỉ không muốn Điềm Điềm trở thành một đứa trẻ có vấn đề, suốt ngày phải chuyển lớp thôi."


Tôi không trả lời, mà đột ngột chuyển chủ đề.


"Chồng à, thật ra... em đang cân nhắc có nên quay lại công ty không. Hôm nay ở buổi họp phụ huynh anh nói đúng, em ở nhà lâu quá rồi, có chút không thấu tình đạt lý, vẫn là nên có sự nghiệp của riêng mình thì hơn."


"...Cái gì?"


Nụ cười của Hứa Vĩ Minh cứng đờ trên mặt, anh ta đột nhiên trở nên hoảng hốt.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo