Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Vợ à, anh không có ý đó..."
Tôi thầm cười lạnh, nhớ lại tình hình team building mà Tiểu Châu vừa báo cáo.
Nhóm của họ tình cờ chạm mặt Hứa Vĩ Minh. Anh ta đang ôm một người phụ nữ, cưng chiều cô ta hết mực, vừa tặng quà vừa hôn trán, cử chỉ vô cùng thân mật.
Người phụ nữ đó dĩ nhiên là Trương Hải Lâm.
Cô ta thấy ánh mắt trêu chọc của các nhân viên nhìn Hứa Vĩ Minh, liền vênh váo chỉ vào mấy người họ.
"Các người dám nói chuyện với tổng giám đốc tương lai như thế à? Có tin tôi lên làm bà chủ rồi sa thải các người không!"
Mấy nhân viên cốt cán của bộ phận quan hệ công chúng đều là những người sành sỏi, lập tức biết ngay anh ta đang nuôi bồ nhí bên ngoài, mà lại còn là một ả tiểu tam ảo tưởng mình có thể leo lên làm chính thất.
Họ đã bí mật chụp vài tấm ảnh, và chuyện này chẳng mấy chốc sẽ lan truyền khắp công ty.
Điều mà Hứa Vĩ Minh sợ nhất lúc này có lẽ chính là việc tôi quay lại công ty.
Anh ta cố gắng chuyển sang vẻ mặt thâm tình, cưng chiều, dịu dàng nói.
"Vợ à, có phải dạo này anh bận rộn công việc quá nên để em cô đơn không?"
"Quay lại công ty làm việc vất vả lắm, bình thường em chăm sóc con cái đã mệt rồi, anh không nỡ để em phải quay cuồng như vậy."
"Đừng đến công ty nữa, nhé?"
Tôi giả vờ ngây thơ nhìn anh ta.
"Thế còn chuyện đổi giáo viên chủ nhiệm thì sao?"
"Tất cả nghe theo vợ hết, đổi là đổi!"
9
Sau lần đó, Hứa Vĩ Minh đã cẩn trọng hơn rất nhiều.
Anh ta không còn tăng ca nữa, thường xuyên xung phong đi đón Điềm Điềm sau giờ học, và còn về nhà đúng giờ để nấu cơm.
Điềm Điềm vì chuyện cãi vã lần trước nên có chút sợ anh ta, nhưng trong khoảng thời gian này cũng không cưỡng lại được sự quan tâm của bố ruột, đã bắt đầu nũng nịu gọi bố một cách ngọt ngào.
Trương Hải Lâm đã xin lỗi tôi trong nhóm, sau đó rời khỏi nhóm phụ huynh, và một cô giáo lớn tuổi hơn đã vào thay thế.
Điềm Điềm cũng trở nên vui vẻ, hoạt bát hơn trước, mỗi ngày đi học về đều níu lấy tôi kể chuyện ở lớp.
Tâm trạng tôi cũng thoải mái hơn nhiều, bắt đầu yên tâm xử lý công việc của công ty, dĩ nhiên là giấu Hứa Vĩ Minh.
Tôi đã nắm trong tay không ít bằng chứng về việc Hứa Vĩ Minh tẩu tán tài sản, chỉ cần chờ hoàn tất chuỗi chứng cứ là có thể khởi kiện ly hôn với anh ta, rồi tống anh ta vào tù.
Trong lúc tôi đang bận rộn tối mặt thì Điềm Điềm lại gặp chuyện.
Con bé lại một lần nữa về nhà muộn, và lần này còn khóc dữ dội hơn lần trước.
"Mẹ ơi, các bạn không chơi với con nữa, vì cô Trương nói con không phải là đứa trẻ ngoan!"
Lòng tôi hoảng hốt, vội hỏi: "Không phải lớp con đã đổi giáo viên chủ nhiệm rồi sao? Tại sao vẫn là cô Trương?"
"Mấy hôm trước cô Trương lại quay về lớp rồi ạ. Cô nói là nhà trường điều tra có nhầm lẫn, cô không cần phải chuyển đi nữa."
"Mẹ ơi... cô ấy còn nói rất nhiều điều không tốt về mẹ nữa..."
Đã lâu rồi tôi không xem nhóm phụ huynh, vì bình thường toàn là những thông báo không quan trọng, tôi mặc định để Hứa Vĩ Minh xử lý.
Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện ra, mình đã bị kick ra khỏi nhóm.
Mẹ của Triệu Giai Hàng gửi cho tôi mấy tấm ảnh chụp màn hình, bây giờ trong nhóm đã loạn cả lên.
Nguyên nhân là do mấy ngày trước Hứa Vĩ Minh đã đăng một tin nhắn trong nhóm.
[Chào mọi người, tôi là bố của Hứa Điềm. Vụ hiểu lầm ở buổi họp phụ huynh lần trước đều là lỗi của vợ tôi. Số vật tư năm mươi vạn tệ đó thực ra là do tôi đại diện công ty quyên góp, vợ tôi đã cầu xin tôi đổi tên người quyên góp thành tên cô ấy để cô ấy có thể mang đi khoe khoang.]
[Cô Trương là một giáo viên chủ nhiệm rất có trách nhiệm, hy vọng các vị phụ huynh sẽ không vì chuyện của vợ tôi mà có hiểu lầm về cô giáo.]
Anh ta vừa nói xong, Trương Hải Lâm đã được thêm lại vào nhóm phụ huynh.
[Cảm ơn sự thấu hiểu của bố em Hứa Điềm đã giúp tôi giải thích. Sau này tôi sẽ tiếp tục làm tròn trách nhiệm của một giáo viên chủ nhiệm lớp 2, sẽ không bao giờ để xảy ra những xung đột tương tự nữa.]
Tôi bị gán cho cái mác "trèo cao ngã đau", bị mỉa mai hàng trăm tin nhắn trong nhóm.
Mấy ngày nay, Trương Hải Lâm đã dẫn đầu cả lớp cô lập Điềm Điềm.
Con bé phát biểu trong giờ học cô ta lờ đi, con bé đến xin lỗi cô ta cũng không thèm để ý, bài tập về nhà của con bé cô ta cũng không thu. Nếu có bạn nào trong lớp chơi với con bé, bạn đó sẽ bị cô ta mắng.
Con bé đã kể với Hứa Vĩ Minh, nhưng anh ta chỉ dặn dò qua loa vài câu.
"Vậy thì con cứ ngoan ngoãn nghe lời cô giáo đi, cô dạy dỗ con như vậy chắc chắn là có lý do của cô."
Tôi siết chặt điện thoại, tức đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức lái xe đến trường.
10
Trương Hải Lâm không những không bị thuyên chuyển công tác, mà ngay cả chỗ ngồi làm việc cũng không hề thay đổi.
Khi tôi xông vào văn phòng, cô ta đang vắt chân chéo, cắn hạt dưa với mấy giáo viên trẻ khác, tiếng cười chói tai.
"…Cho nên mới nói, mấy bà nội trợ thời nay đúng là không có não, suốt ngày chỉ biết xoay quanh chồng con, đến cả việc chồng mình nuôi bồ bên ngoài cũng không biết!"
Ngón tay sơn móng đỏ chót của cô ta chọc chọc vào màn hình điện thoại.
"Các người xem này, trước đây bà ta còn ra vẻ đại gia trong nhóm phụ huynh nữa chứ, đúng là cười chết mất. Năm mươi vạn tệ vật tư? Tôi thấy là năm mươi tệ mì tôm thì có!"
Tôi đẩy mạnh cửa xông vào, một luồng gió lạnh ùa vào, tiếng cười đột ngột tắt ngấm.
Cô ta hoảng hốt đứng dậy.
"Mẹ của Hứa Điềm, đây là phòng giáo viên, mời chị—"
"Bốp!"
Tôi vung tay tát một cái, nửa bên mặt cô ta sưng vù lên ngay lập tức.
"Cái tát này, là tôi thay con gái tôi đánh."
"Cô dẫn đầu việc bắt nạt tinh thần con gái bảy tuổi của tôi, cô không xứng đáng làm một nhà giáo."
Trương Hải Lâm bị đánh đến choáng váng, hét lên thất thanh.
"Cô điên rồi! Tôi sẽ báo cảnh sát để giám định thương tật!"
Tôi lại vung tay tát thêm một cái nữa.
"Cái tát này là tôi đánh cho chính mình."
"Cô ngang nhiên bịa đặt trong nhóm, làm tổn hại đến danh dự cá nhân của tôi. Người nên báo cảnh sát là tôi mới đúng."
Hai cái tát khiến Trương Hải Lâm ngoan ngoãn hơn hẳn, mặt cô ta trắng bệch, môi run rẩy không nói nên lời.
Các giáo viên xung quanh xì xào bàn tán, có người còn lén giơ điện thoại lên quay phim.
"Giang Thanh, cô đang làm cái gì vậy!"
Hứa Vĩ Minh đột nhiên xông vào, giật mạnh lấy cánh tay tôi.
Trương Hải Lâm lập tức như vớ được cọng rơm cứu mạng, nép sau lưng anh ta như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt.
"Cô đúng là hết thuốc chữa, thật mất mặt!"
"Lần trước tôi đã nhịn cô rồi, không ngờ cô lại càng ngày càng quá đáng, chạy đến tận trường để đánh giáo viên!"
"Lần này cô phải xin lỗi cô Trương, nếu không tôi sẽ ly hôn với cô!"
Nhìn vẻ mặt đắc thắng của anh ta, tôi bật cười thành tiếng.
Tôi lôi từ trong túi ra tờ đơn ly hôn rồi ném thẳng vào mặt anh ta.
"Được thôi, ly hôn đi."
11
Cả hai ngơ ngác nhìn nhau.
Trương Hải Lâm lộ vẻ vui mừng không giấu được, bất giác kéo tay Hứa Vĩ Minh một cái.
Nhưng Hứa Vĩ Minh vừa cầm tờ đơn ly hôn lên, sắc mặt đã trắng bệch, vội vàng né tránh tay cô ta.
"Vợ à, anh chỉ muốn em xin lỗi thôi, sao em lại làm thật thế?"
"Đừng đùa nữa... thế này đi, em cũng không cần xin lỗi nữa, chuyện này coi như bỏ qua được không? Ngày mai anh chuyển lớp cho Điềm Điềm ngay, được chưa?"
Tôi tiếp tục lôi ra một xấp ảnh từ trong túi, lại ném vào mặt anh ta.
Toàn là những bức ảnh thân mật của anh ta và Trương Hải Lâm do thám tử tư thu thập được: ảnh vào khách sạn, ảnh đi mua sắm hàng hiệu, ảnh cùng nhau ăn tối.
"Ngoại tình trước, đối tượng lại còn là giáo viên chủ nhiệm của con gái. Hứa Vĩ Minh, anh đoán xem ai mới là người phải ra đi tay trắng?"
Khóe miệng Hứa Vĩ Minh co giật.
"Cô cho người điều tra tôi?"
Lúc này đang là giờ tan học cao điểm, văn phòng người qua kẻ lại, không ít giáo viên đã nhìn thấy những tấm ảnh, kinh ngạc chỉ trỏ, xì xào bàn tán về hai người họ.
Trương Hải Lâm xấu hổ quay mặt đi, ngập ngừng nhìn Hứa Vĩ Minh.
Mặt anh ta sa sầm, im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới nghiến răng nói.
"Hừ, ly hôn thì ly hôn!"
"Giang Thanh, dù cô có bằng chứng tôi ngoại tình thì sao chứ? Tôi có thể thuê luật sư giỏi nhất, một bà nội trợ như cô thì có thể không?"
"Cô đến cả cửa công ty còn không vào được nữa là, mà đòi kiện ly hôn với tôi à?"