Giáo Viên Chủ Nhiệm Hay Bồ Nhí Trá Hình - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Cô sớm đã không còn là tiểu thư gì nữa rồi, bố cô cũng bị đá khỏi hội đồng quản trị rồi, ông ta cũng không giúp được cô đâu!"


"Đẻ một đứa ngu đi mười năm. Cô không còn trẻ như cô Trương, cũng chẳng thông minh, đoan trang bằng người ta. Để xem sau khi ly hôn với tôi còn ai thèm lấy cô! Đợi đến lúc tôi lên làm tổng giám đốc, cô đừng có mà quay lại cầu xin tôi tha thứ!"


Anh ta vẫn luôn nghĩ rằng việc bố tôi rút khỏi hội đồng quản trị là do đại thế đã mất, công ty đã có người khác nắm quyền, và người đó không có quan hệ gì với gia đình tôi.


Vì vậy anh ta mới có thể ngang nhiên bòn rút tiền của công ty như thế, thậm chí còn không biết Tiểu Châu là tai mắt của tôi.


Nhưng cái gọi là người nắm quyền đó, thực ra vẫn luôn là người đại diện của tôi.


Tôi không đôi co thêm với Hứa Vĩ Minh nữa, dưới ánh mắt đắc thắng của hai người họ, tôi lạnh lùng rời khỏi trường.


"Chiều mai gặp ở cổng Cục Dân chính."


12


Ngày hôm sau, Hứa Vĩ Minh lái chiếc Audi của mình đưa Trương Hải Lâm đến Cục Dân chính.


Tôi dứt khoát ký tên.


Hứa Vĩ Minh có chút do dự, nhưng ánh mắt cổ vũ của Trương Hải Lâm bên cạnh khiến anh ta ưỡn ngực ký tên.


"Kết hôn với cô, tôi chưa từng có một ngày nào vui vẻ."


"Một tiểu thư cao cao tại thượng như cô, làm sao hiểu được áp lực mà tôi phải chịu đựng mỗi ngày ở công ty?"


"Tất cả mọi người đều ngấm ngầm nói tôi là kẻ bám váy vợ, dựa vào vợ để được vào công ty, không ai phục tôi cả."


"Kết quả thì sao, tôi đã dựa vào nỗ lực của chính mình để lên làm giám đốc, lương năm tăng gấp ba lần."


"Giang Thanh, sau này sẽ đến lượt cô phải ngước nhìn tôi!"


"Con gái cứ để cho cô đấy, coi như là một kỷ niệm. Nuôi không nổi thì có thể đến cầu xin tôi cho tiền."


Trương Hải Lâm dường như được tiếp thêm sức mạnh, hai người họ tay trong tay, kiêu ngạo lườm tôi một cái, rồi lại hùng hổ lên xe Audi rời đi.


"Tôi không chở cô đâu, sau này ghế phụ của tôi chỉ dành cho cô Trương thôi."


Đồ thần kinh.


Tôi lái chiếc Porsche của mình, không ngừng nghỉ mà đi thẳng đến công ty.


Lễ tân chặn tôi lại.


"Xin lỗi bà Hứa, bà không có lịch hẹn thì không thể vào được..."


Tiểu Châu, người xuống đón tôi, lập tức ngắt lời cô ấy.


"Bà Hứa nào, đây là Chủ tịch Giang!"


Với tư cách là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, người có thể hô mưa gọi gió trong giới quản lý, một câu nói của Tiểu Châu đã gây ra một làn sóng chấn động.


Tôi không một chút do dự, bãi bỏ chức vụ của Hứa Vĩ Minh, đồng thời yêu cầu luật sư soạn thảo một vài văn bản chứng cứ, chuẩn bị sẵn sàng để khởi tố Hứa Vĩ Minh về tội tham ô công quỹ.


Nhưng nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, tôi không muốn Hứa Vĩ Minh phải ngồi tù, vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến Điềm Điềm.


Vì vậy, trước khi nhận được trát của luật sư, anh ta sẽ nhận được thông báo sa thải trước.


Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, cuộc gọi đầy tức giận của Hứa Vĩ Minh đã gọi tới.


"Giang Thanh, cô đã làm gì?! Tại sao tôi lại bị sa thải?!"


Tôi lạnh lùng cúp máy.


Anh ta kiên trì gọi lại, cuối cùng gọi đến được phòng Hội đồng quản trị.


Người nghe điện thoại vẫn là tôi.


Giọng anh ta bất giác run rẩy.


"Giang Thanh?! Cô làm gì ở phòng Hội đồng quản trị? Cô quyến rũ chủ tịch à?"


"Tôi chính là chủ tịch."


13


Anh ta sững người một giây, sau đó gào lên trong tuyệt vọng.


"Không thể nào?! Cô và bố già của cô đã sớm cuốn xéo khỏi công ty rồi! Sao có thể là chủ tịch được?"


"Đó không gọi là cuốn xéo, đó gọi là bàn giao thành công. Đương nhiên một giám đốc bộ phận như anh không thể nào nhận được thông tin này. Nếu có thắc mắc thì cứ đi hỏi Tiểu Châu đi."


"Tiểu Châu? Trợ lý Châu? Nhưng cậu ta rõ ràng nói tôi sắp được thăng chức rồi mà!"


"Với điều kiện là chúng ta không ly hôn. Anh đừng nói là anh nghĩ mình dựa vào thực lực để lên làm giám đốc bộ phận nhé? Chỉ dựa vào cuốn sổ sách đầy sai sót và bản báo cáo thường niên làm hỏng mất khách hàng lớn của anh à?"


Đầu dây bên kia chìm vào im lặng.


Hơi thở của Hứa Vĩ Minh trở nên gấp gáp, anh ta cứng giọng nói, như thể đang phải chịu đựng một sự sỉ nhục to lớn.


"Vợ à, sao em không nói cho anh biết sớm hơn... chúng ta đừng ly hôn nữa, được không?"


"Anh có thể cắt đứt với Trương Hải Lâm, sau này chỉ làm chồng của một mình em thôi! Dù em muốn ở nhà hay đến công ty, anh đều ủng hộ vô điều kiện, như vậy được chưa?"


Tôi bật cười thành tiếng.


"Anh nghĩ mình là của ngon vật lạ gì sao? Bắt tôi phải bịt mũi tha thứ cho anh, rồi còn để anh quay về tiếp tục bòn rút công ty của tôi à?"


"Mấy tấm ảnh đó không là gì cả! Chúng ta vẫn còn một tháng để bình tĩnh, tôi sẽ không ký đâu!"


"Vậy thì kiện ra tòa ly hôn, tôi có thể thuê được luật sư giỏi nhất. Hơn nữa, những gì tôi có trong tay không chỉ có mấy tấm ảnh đó đâu, giám đốc Hứa ạ."


"Vợ à, đừng như vậy, em nỡ để Điềm Điềm không có bố sao?"


Một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng tôi.


"Ha ha, Hứa Vĩ Minh, anh còn mặt mũi nhắc đến con gái à?"


"Lúc anh để mặc cho Trương Hải Lâm bắt nạt Điềm Điềm, sao không nhớ nó là con gái anh? Lúc anh lấy cớ đón con gái để đến trường hẹn hò với Trương Hải Lâm, sao không nhớ nó là con gái anh?"


"Chúng ta không còn gì để nói nữa, một tháng sau nhớ đến Cục Dân chính."


Tôi không đôi co với anh ta nữa mà cúp máy.


Tôi đưa Điềm Điềm đến một biệt thự khác, hàng ngày đưa đón con bé đi học.


Tôi cứ ngỡ một tháng sau mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa.


Không ngờ mấy ngày sau, Tiểu Châu cùng đội ngũ quan hệ công chúng lo lắng tìm đến tôi.


"Giang đổng, không hay rồi, xem hot search đi!"


14


Mí mắt tôi giật giật, vội vàng lấy điện thoại ra.


#Chủ_tịch_tập_đoàn_Giang_vì_100_tệ_mà_chèn_ép_giáo_viên_tiểu_học# #Vợ_thượng_lưu_đá_chồng_lao_động_phổ_thông#


Hứa Vĩ Minh và Trương Hải Lâm mỗi người mở một phòng livestream, cả hai khóc lóc thảm thiết trước ống kính.


Hứa Vĩ Minh đau đớn tố cáo tôi bịa đặt tin đồn bẩn thỉu về anh ta và cô giáo, vu khống hai người có gian tình, sau đó ác ý sa thải anh ta và còn kêu gọi cả ngành tẩy chay anh ta.


Trương Hải Lâm thì tỏ ra khiêm tốn: "Nếu đã kiếm được nhiều tiền như vậy, tại sao riêng việc thể hiện lòng nhân ái lại chỉ quyên góp 100 tệ? Tôi không phải muốn bắt cóc đạo đức, nhưng bà Giang không những không có lòng trắc ẩn mà còn nhiều lần dùng tiền bạc để sỉ nhục tôi trong nhóm và tại buổi họp phụ huynh. Tôi cảm thấy xấu hổ thay cho con của bà ấy."


Cư dân mạng thích nhất là xem cảnh giới thượng lưu bị xét xử, lập tức tràn vào khu vực bình luận của công ty.


[Giới thượng lưu kiếm nhiều tiền thế mà chỉ quyên góp 100 tệ?]


[Cười chết mất, đúng là cái đồ não yêu đương. Người ta tận tụy dạy dỗ con mình, còn mình thì quay lại bịa đặt tin đồn bẩn thỉu cho người ta?]


[Chồng bà ta cũng đáng thương, tưởng vớ được phượng hoàng vàng ai dè bị coi như lao động giá rẻ, chán rồi thì đá đi, đòi người ta phải ra đi tay trắng. Biết đâu bà ta đã có người khác bên ngoài, nhân cơ hội gây sự thôi.]


[Tìm ra trường học của con gái bà ta rồi, anh em xông lên!]


Cổ phiếu của tập đoàn lao dốc, giá trị thị trường bốc hơi hàng trăm triệu chỉ sau một đêm.


Ngay cả bố mẹ tôi đang ở nước ngoài cũng gọi điện về hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.


Đội ngũ quan hệ công chúng thì như ngồi trên đống lửa, lo lắng hỏi tôi phải xử lý thế nào.


Tôi gục mặt xuống, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.


Anh ta rõ ràng không định chừa cho tôi đường sống, vậy thì tôi cũng không thể nương tay được nữa.


Tôi yêu cầu luật sư chính thức khởi tố Hứa Vĩ Minh về tội phạm kinh tế, và yêu cầu đội ngũ quan hệ công chúng liên hệ với giới truyền thông để viết bài phản bác.


Dư luận lên men trong vài giờ.


Tôi ước tính thời cơ đã chín muồi, liền ra một thông cáo.


Hứa Vĩ Minh đã tham ô công quỹ tổng cộng mấy triệu tệ, và quan trọng hơn là đã tẩu tán tài sản công ty lên đến hàng chục triệu tệ.


Mấy người trong bộ phận quan hệ công chúng cũng tung ra video và hình ảnh để bác bỏ tin đồn.


Hứa Vĩ Minh đã sớm qua lại với Trương Hải Lâm, tham ô công quỹ là để mua hàng hiệu cho cô ta, thậm chí còn dùng quan hệ để đưa cô ta vào làm giáo viên chủ nhiệm lớp của con gái, mục đích là để con gái sớm làm quen với người mẹ kế này.


Nào là người đi làm chân chất, nào là cô giáo có trách nhiệm, hóa ra chỉ là một gã đàn ông ăn bám và một ả tiểu tam.


Dư luận lập tức đảo chiều.


15


Hứa Vĩ Minh và Trương Hải Lâm hoảng hốt tắt livestream, nhưng lại bị người ta phát hiện ra cả hai đang ở cùng một phòng khách sạn, càng củng cố thêm bằng chứng về mối quan hệ của họ.


Cùng lúc đó, hot search tối hôm đó #Nữ_hoàng_từ_thiện_xé_nát_gã_đàn_ông_ăn_bám# lại một lần nữa bùng nổ.


Tôi bị người ta bóc ra là một "bà trùm" từ thiện ẩn mình, thường xuyên tham gia vào nhiều hoạt động cứu trợ ở các vùng bị thiên tai, hơn nữa còn sở hữu không ít sản nghiệp tự tay gầy dựng từ con số không, với khối tài sản lên đến hàng trăm triệu.


Chưa kể đến trận động đất lần trước, tôi đã trực tiếp mang mấy chục xe hàng đến vùng ngoại ô, đóng góp số vật tư trị giá năm mươi vạn tệ.


[Chị ấy thật sự làm tôi khóc chết mất, quyên góp nhiều như vậy mà vẫn để con gái góp 100 tệ để đối phó với mấy cái trò sĩ diện hão ở trường. Chị ấy vốn dĩ có thể khoe khoang ngay từ đầu mà!]


[Tưởng là bà nội trợ keo kiệt, ai ngờ là chị đại giàu có có tầm nhìn!]


Thấy làn sóng dư luận mới ngày càng mạnh mẽ, tôi mở Weibo của mình, đăng tải các giấy chứng nhận quyên góp qua các năm và ảnh chụp chung ở vùng thiên tai, kèm theo dòng trạng thái.


[Lòng nhân ái không phải là một trò chơi con số. Làm từ thiện và cứu trợ thiên tai đều là hành động cá nhân. Với tư cách là người có thu nhập cao, tôi có trách nhiệm này, nhưng tôi sẽ không ép buộc người khác cũng phải thể hiện lòng nhân ái. Vì vậy, cũng mong mọi người sau này đừng tự ý so bì, càng đừng nói đến những hành vi mang tính vụ lợi như lập bảng thống kê.]


[Cầu mong người dân ở vùng thiên tai được bình an, mọi khoản quyên góp đều đến được đúng nơi cần đến, và lòng tốt của chúng ta sẽ không bị các trò chơi tư bản lợi dụng.]


Với sự tương phản mạnh mẽ này, mọi người đều biết Hứa Vĩ Minh là loại người gì. Dù anh ta có nhảy dựng lên trên mạng thế nào đi nữa, cũng sẽ không còn ai tin vào những lời dối trá của anh ta.


Con đường của họ đã hoàn toàn bị chặn đứng. Họ mất bình tĩnh chửi bới cư dân mạng trên livestream, khóc lóc thảm thiết, lăn lộn dưới đất, phô bày đủ mọi bộ dạng xấu xí.


Vài ngày sau, vụ kiện ly hôn thành công. Tôi vừa đến trường mới đón con gái tan học thì bất ngờ gặp lại anh ta.


Hứa Vĩ Minh trông tiều tụy đi nhiều, vừa thấy tôi đã quỳ phịch xuống đất.


"Vợ ơi, vợ ơi anh sai rồi! Tất cả là do cô ta quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời nóng giận mới lên livestream nói những lời hỗn láo đó, em có thể rút đơn kiện được không?"


Anh ta đã đúng như lời mình nói, bị cả ngành tẩy chay, lại còn phải đối mặt với hơn mười năm tù, cuộc đời đã hoàn toàn tuyệt vọng.


Thấy tôi không hề lay động, anh ta quay sang con gái.


"Điềm Điềm! Con cũng không muốn bố mẹ ly hôn đúng không? Sau này con sẽ không có bố nữa đâu! Mau cầu xin mẹ con đi!"


Nhưng Điềm Điềm chỉ hất tay anh ta ra, nép sau lưng tôi.


"Bố ư? Lúc bố bảo vệ cô Trương mắng con, sao bố không nhớ bố là bố của con?"


"Con và mẹ sắp bắt đầu cuộc sống mới rồi, bố cứ ở với cô Trương đi, đừng đến bắt nạt mẹ con nữa!"


Hứa Vĩ Minh bị vệ sĩ chặn lại phía sau, trơ mắt nhìn chúng tôi lên xe. Anh ta quay người lại, đấm thẳng vào mặt Trương Hải Lâm.


"Nếu không phải cô quyến rũ tôi, làm sao tôi lại mất việc, mất cả vợ con! Đồ tiện nhân!"


"Một thằng ăn bám vô dụng như anh mà còn dám nói à?! Không còn trường nào chịu nhận tôi nữa rồi, anh vừa lòng chưa? Đồ đàn ông ăn bám nghèo hèn mà còn bày đặt làm ra vẻ tổng tài bá đạo?!"


Hai người họ lao vào nhau cấu xé một cách thảm hại.


Tôi và con gái bỏ lại họ ở phía sau.

(Hoàn)

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo