Gió Xuân Reo Cười - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Trần Quý gọi mấy người huynh đệ thổi kèn đánh trống rầm rộ đến nhà ta.

Dưới khăn che mặt màu đỏ, ta không nhìn rõ dung mạo của hắn, chỉ thấy một bàn tay to lớn thô ráp dắt ta lên núi.

Đường núi khó đi, đôi giày mới đóng có chút chật, không lâu sau liền cảm thấy chân nhức mỏi.

Trần Quý đột nhiên buông tay, giọng nói có chút khàn khàn nhưng lại rất dịu dàng.

Hắn nửa quỳ xuống vỗ vỗ lưng mình ra hiệu:

“Tức phụ, lên đi.”

Sự thẳng thừng bộc trực của nam nhân làm ta đỏ mặt, mấy người huynh đệ đi cùng hò reo trêu chọc khiến ta không tiện từ chối.

Cứ như vậy, hắn cõng ta một đường lên núi.

Bái đường xong, hắn lại cõng ta vào phòng tân hôn.

Sau khi vén khăn che mặt màu đỏ lên, lần đầu tiên ta nhìn rõ dung mạo của hắn.

Chất phác, tuấn tú, chỉ là da có chút đen.

Chắc là do quanh năm vào núi săn b.ắ.n bị cháy nắng.

Chưa kịp nói gì, hắn đã muốn cởi giày cho ta.

Mẫu thân nói gả cho người ta rồi thì không còn là cô nương nữa, đêm tân hôn phải làm chuyện đó với trượng phu.

Vừa nghĩ đến những chi tiết nhỏ nhặt mẫu thân đã nói ở nhà, ta xấu hổ đến mức bên tai phát nóng, theo bản năng lùi lại một chút, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi:

“Có phải vội vàng quá rồi hay không?”

Tân lang còn chưa uống rượu với bạn bè người thân bên ngoài nữa mà.

Chỉ thấy hắn sau khi cởi giày cho ta thì không làm gì cả, chỉ chuyên tâm xoa bóp chân cho ta.

Hắn có chút nghi hoặc nâng mắt nhìn ta:

“Tức phụ, nàng nói gì cơ?”

Mắt Trần Quý rất đen, dưới ánh nến lại rất sáng.

Thấy hắn trả lời chân thành như vậy, ta mới biết mình đã nghĩ sai rồi.

Tai ta càng đỏ hơn: “Không, không có gì…”

Vẻ mặt hắn có chút ảo não: “Đường xá không tốt, làm nàng chịu thiệt thòi rồi.”

Nói xong, sức tay hắn nhẹ hơn một chút.

Cảm giác tê mỏi ở chân ta được hắn xoa bóp như vậy, lập tức nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Một lúc sau, bên ngoài có người gọi hắn.

Hắn đi giày cho ta, rồi chỉ vào đĩa lạc và hạt dưa trên bàn gỗ nói:

“Nếu đói, cứ ăn một ít lót dạ trước, lát nữa ta sẽ mang đồ ăn cho nàng.”

Ta khẽ gật đầu.

---

Sau khi hắn rời đi, ta lặng lẽ nhìn cách bài trí trong phòng.

Một cái bàn gỗ, vài cái ghế gỗ, ngoài ra không có gì khác.

Trong phòng tuy cũ kỹ nhưng ngăn nắp.

Chắc hẳn Trần Quý cũng là người ngăn nắp.

Khoảng nửa canh giờ sau, Trần Quý trở về.

Hắn mang về cho ta món thịt thỏ nướng từ tiệc cưới, con thỏ này là do hắn săn được trên núi.

Khi còn ở mẫu gia, ta chỉ ăn rau dại và ngũ cốc thô, đã lâu lắm rồi gia đình không mua thịt.

Ngay cả khi có thịt, mẫu thân ta cũng cắt miếng thịt nhỏ xíu thành nhiều mảnh vụn, nấu thành món canh thịt lèo tèo vài giọt mỡ rồi chia cho mấy tỷ muội bọn ta.

Mỗi lần uống canh, ta đều cẩn thận bưng bát, từ từ thưởng thức, không nỡ uống một hơi hết sạch.

Nhìn cả con thỏ mà Trần Quý mang về, ta nuốt nước bọt.

Trần Quý cười ngây ngô: “Tức phụ, mau ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa.”

Ta ăn thịt thỏ, hắn lau khóe miệng cho ta.

“Tức phụ, nàng đẹp thật đấy.”

Lời nói ngốc nghếch khiến ta bật cười thành tiếng.

Cõng ta lên núi, xoa bóp chân cho ta, còn quan tâm ta có đói không.

Hắn nói nhà hắn nghèo, làm ta phải chịu thiệt thòi.

Nhưng ta lại cảm thấy mình chưa bao giờ được hạnh phúc như ngày hôm nay.

Đêm tân hôn mặn nồng, hai người đều vui vẻ, nên đêm đó cũng ra sức hơn một chút.

Ánh trăng sáng vằng vặc, bóng nến chập chờn, giường gỗ trong màn lụa đỏ ấm áp vang lên suốt đêm…

Ngày hôm sau ta ngủ đến tận khi mặt trời leo cao, Trần Quý cũng không gọi ta.

Ta bực mình sao hắn không gọi ta sớm hơn, Trần Quý mang nước rửa mặt đến cho ta và cười nói:

“Đêm qua lăn lộn như vậy, ngủ thêm chút tinh thần mới tốt.”

Hắn vừa nói xong, mặt ta lập tức đỏ bừng.

Rửa mặt xong, ta hỏi về hai đứa trẻ nhà Trần Quý.

Hai đứa trẻ này là do hắn nhặt được khi vào núi săn bắn, đến nay chắc cũng được năm tuổi rồi.

Trần Quý nói hai đứa trẻ đó một đứa tên là Đại Nha, một đứa tên là Nhị Nha, là cặp song sinh nữ.

Nói đến giữa chừng, hắn nhìn ta mấy lần định nói lại thôi.

Ta khơi chuyện: “Sao vậy?”

Trần Quý tiếp lời: “Hai đứa nó không biết nghe ai xúi giục, nói là ta cưới tức phụ rồi sẽ không cần chúng nữa, bây giờ đang dỗi không chịu ra gặp nàng.”

“Trẻ con mà, đừng chấp nhặt với hai đứa nó.”

Hắn nói xong nâng mắt nhìn ta, như đang xem phản ứng của ta.

Ta biết hắn đang lo lắng điều gì.

Nhưng một khi đã quyết định gả sang đây, ta đã sớm nghĩ kỹ rồi.

Chỉ cần trương phu chăm chỉ thật thà, trong lòng có ta.

Dù là kế mẫu, ta cũng cam lòng.

Mấy đứa bé choai choai không gì ngoài việc nghịch ngợm một chút, chỉ cần không phải mầm mống tai họa, sau này siêng năng dạy dỗ cũng không phải chuyện lớn.

Ta chỉnh lại quần áo, gật đầu không nói gì.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo