Gió Xuân Reo Cười - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Phụ mẫu Trần Quý mất sớm, có một người ca ca hơn hắn vài tuổi sống ở nhà bên cạnh, Trần Quý dẫn ta đi gặp huynh ấy.

Nhà Đại ca nồng nặc mùi thuốc, Đại tẩu nằm trên giường luôn mãi ho.

Thấy ta đến, tẩu ấy từ dưới gối lấy ra một đôi lót giày thêu uyên ương đưa cho ta.

Đại ca nói Đại tẩu nghe tin ta sẽ gả sang đây vui mừng khôn xiết, dù đang mang bệnh nhưng vẫn cố gắng làm xong đôi lót giày này trong đêm.

Ta nghe xong thấy mũi có chút cay xè.

Ca tẩu đều hiền lành thân thiện, khi từ biệt cứ kéo ta ở lại ăn cơm.

Ta nói Đại Nha và Nhị Nha đến trưa vẫn chưa về nhà, ta ra ngoài tìm.

Ca tẩu lúc đó mới không giữ ta lại nữa.

Chỉ là không ngờ ta đã tìm một vòng trong núi không thấy hai đứa, vậy mà chúng lại tự mình lấm lem trở về.

Không những thế, cùng về với chúng còn có một phụ nhân đanh đá và một đứa bé trai chừng bảy tám tuổi.

Mặt ba đứa trẻ này đứa nào đứa nấy đều sưng húp, quần áo cũng dính đầy tro bụi, không cần nghĩ cũng biết là vừa đánh nhau xong.

Phụ nhân kia thấy ta liền đanh giọng: “Ngươi chính là tức phụ Trần gia? Khuê nữ ngươi đánh nhi tử ta, nói xem bồi thường thế nào đây!”

---

Ta không ngờ ngày thứ hai sau khi gả về đã gặp chuyện.

Ta nhìn hai đứa bé gái mặt mày lấm lem: “Hai đứa là Đại Nha và Nhị Nha?”

Hai đứa bé gái bặm môi, không trả lời ta.

Phụ nhân kia lại như sợ ta không chịu nhận, lớn giọng đòi công bằng:

“Triệu Vũ muội tử, bây giờ ngươi đã là tức phụ Trần gia rồi, vậy hai đứa nha đầu này là khuê nữ của ngươi, khuê nữ đánh người, làm mẫu thân không thể không quản đâu.”

Trẻ con gây gổ ắt hẳn phải có nguyên do.

Trần Quý hàm hậu trung thực, dạy dỗ con cái chắc chắn sẽ không vô lý.

Ta nghĩ trong chuyện này có lẽ có hiểu lầm gì đó, nên không vội tin lời một phía của nàng ta.

Đứa bé trai kia thấy ta không trả lời, liền núp sau lưng phụ nhân kia lè lưỡi làm mặt quỷ trêu chọc bọn ta.

Đại Nha Nhị Nha thấy vậy liền dậm chân, nắm chặt nắm đ.ấ.m chạy lại định đánh nó.

Sợ lại gây chuyện, ta vội vàng ngăn lại.

Phụ nhân kia thấy vậy liền làm tới: “Cái này ngươi tận mắt thấy rồi nhé, hôm nay nếu các ngươi không cho ta một lời giải thích, ta sẽ không đi đâu cả!”

Đứa bé trai kia cũng nhướng mày nói: “Đúng đấy, cho ngươi đánh ta đấy, có giỏi thì tìm kế mẫu ngươi mà trút giận ấy, lêu lêu!”

Ta nhìn Đại Nha Nhị Nha: “Có phải hai đứa ra tay trước không?”

Nhị Nha hừ một tiếng: “Phải thì sao, ai bảo nó chửi bọn ta là đồ con hoang không ai thèm, đáng bị đánh!”

Thì ra là vậy.

Đại Nha kéo muội muội: “Ngươi nói nhiều với bà ta làm gì, dù sao bà ta cũng không phải thân mẫu của chúng ta.”

Ta lắc đầu nhìn tỷ muội hai đứa nó.

Thấy ta có vẻ bất lực, hai tỷ muội tưởng ta sẽ không bênh vực chúng.

Không ngờ ta lại trực tiếp nhặt cây gậy gỗ dưới đất lên vung về phía hai mẫu tử đang gây chuyện kia:

“Đấm người thì bản thân cũng đau, lần sau đánh như thế này, nhìn rõ chưa?”

Đại Nha Nhị Nha nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Phụ nhân đến gây chuyện cũng choáng váng cả người: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi làm gì vậy! Điên rồi điên rồi, dựa vào cái gì mà đánh ta!”

Ta khạc một tiếng:

“Chỉ dựa vào việc ta là mẫu thân của Đại Nha Nhị Nha, nhi tử ngươi chửi khuê nữ ta, đáng bị đánh!”

Sống ở nơi thôn quê hẻo lánh này bao nhiêu năm, ta biết rõ đạo lý người ta sẽ bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh.

Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Đối với những kẻ không biết thẹn không cần nói nhiều, cầm đồ vật lên đánh thẳng tay là được.

Thấy ta động thủ, phụ nhân kia liên tục mắng chửi hai đứa bé là đồ lỗ vốn tốn của.

Ta không có tài cán gì, chỉ là hay bênh vực người nhà.

Nghe bị mắng như vậy ta còn nuốt trôi cục tức này sao?

Chắc chắn là không thể.

Ta ném cây gậy gỗ nhỏ trong tay, nhanh chóng cầm lấy một cây to hơn đánh tới.

Ta đuổi theo hai mẫu tử bọn họ trong sân, họ sợ hãi chạy trốn vừa chạy vừa mắng:

“Phi, giả bộ kế mẫu hiền lương gì chứ, trong nhà có một trục lý bệnh tật như bình thuốc, lại còn hai đứa lỗ vốn tốn của, vì chúng mà đắc tội hàng xóm láng giềng, đúng là đầu có bệnh!”

Trước mặt lũ trẻ, ta cũng cứng rắn lên:

“Mụ phụ nhân lắm lời, lo quản tốt nhi tử nhà ngươi đi, đừng rảnh rỗi không có việc gì lại phun phân đầy miệng!”

Lời ta tuy có phần thô tục, nhưng phụ nhân kia tự biết mình đuối lý lại sợ ta thật sự đánh bà ta, liền kéo nhi tử xám xịt bỏ chạy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo