Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta kéo Đại Nha Nhị Nha đang ngỡ ngàng vào trong nhà, múc nước cho hai đứa rửa mặt:
“Trần Quý là phụ thân hai đứa, ta gả về đây chính là mẫu thân của hai đứa, sau này người khác có nói năng lung tung, hai đứa cứ việc đánh trả lại, đừng để người khác bắt nạt.”
Đôi mắt của hai bé gái đảo đi đảo lại, nhìn nhau rồi không nói gì.
Nhưng khi ăn cơm trưa, hai đứa chủ động gắp rất nhiều thức ăn vào bát ta.
Đêm đến, Trần Quý hôn lên mặt ta không ngừng: “Tức phụ, cưới được nàng thật sự là phúc đức ta tu được nửa đời.”
Hắn không biết từ đâu lấy ra một đôi hoa tai, lắc lư trước mắt ta: “Tức phụ, ta đeo cho nàng nhé.”
Chẳng trách buổi trưa hắn nói muốn đi lên trấn một chuyến, hóa ra là đi mua đồ cho ta.
Chỉ là đeo hoa tai thì đeo hoa tai đi, người này cứ cọ xát mãi ở cổ ta là sao chứ?
Ta quay đầu lườm hắn, Trần Quý lại càng cọ xát mạnh hơn vào người ta:
Ta: “……”
Ngoài khung cửa sổ gió nhẹ phất qua, chim chóc ngủ gật trên cành cây, trời đất tĩnh lặng, thỉnh thoảng một hai tiếng côn trùng kêu đặc biệt trong trẻo…
Đến nửa đêm về sáng, cả hai đều mồ hôi đầm đìa.
Ta không ngủ được, nhìn chằm chằm vào màn cửa mà suy nghĩ vẩn vơ.
Không có họ hàng dây dưa, có một trượng phu yêu thương, lại có hai đứa nữ nhi đã chấp nhận ta, ta nghĩ cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn khi ở nhà rồi chứ?
Nhưng sự thật khó khăn hơn ta nghĩ.
Phụ mẫu của hai huynh đệ Trần gia mất sớm, Trần Quý là do Đại ca một tay nuôi nấng.
Nhà Đại ca nghèo, thân người tẩu tử mắc bệnh cũ, quanh năm phải dùng thuốc.
Phụ tử Trần gia hiếu thuận, không có lý do gì không giúp đỡ.
Mà nhà bọn ta lại có hai đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn.
Bây giờ ta gả về đây, lại thêm một miệng ăn.
Mặc dù Trần Quý ngày nào cũng đi săn, nhà cũng có thịt ăn.
Nhưng không phải ngày nào cũng có thu hoạch.
Đôi khi thời tiết xấu thì không vào núi được, đôi khi vào núi bốn năm ngày liên tục cũng có thể tay trắng trở về.
Thu nhập ít, chi tiêu lớn, làm sao để dành dụm tiền là một vấn đề khó khăn.
Nếu ta có thêm một đứa con, thì không thể miệng ăn núi lở được.
Gia đình chỉ dựa vào Trần Quý thôi thì không được.
Ta ngày đêm suy nghĩ làm sao để kiếm được nhiều tiền hơn.
Cho đến một ngày lên núi đón Trần Quý về nhà, ta nhìn thấy trên đường một loạt những cây hành dại xanh tươi, trong lòng liền nảy ra ý định…
---
Hành lá ở phía bên nhà ta là thứ gia vị hiếm có, ít khi mọc trên đất.
Dù có người trồng thì cũng lèo tèo vài cọng.
Chỉ khi đến Tết, phụ thân ta mới đi chợ mua vài nắm hành con.
Bánh hành ở nhà ta cũng chỉ có thể được ăn vào dịp Tết.
Thế nhưng ta lại biết những nhà ở thị trấn có thể ăn món này hằng ngày.
Lại có cả những người bán hàng dựng bảng hiệu ở góc phố, chuyên bán loại bánh hành này.
Hành dại càng thơm hơn hành trồng, làm bánh cũng sẽ ngon hơn.
Ta nghĩ, nếu có thể làm bánh mang ra chợ bán, có lẽ là một con đường rất tốt để kiếm tiền.
Nghĩ là làm, ngay ngày hôm sau khi đã quyết định, ta xách giỏ lên núi nhổ hành.
Đại Nha và Nhị Nha thấy vậy cũng theo giúp.
Về đến nhà, hai bé gái múc nước rửa hành, ta xắn tay áo vào bếp tìm nguyên liệu cần dùng.
Hai ngày trước hắn săn được một con lợn rừng lớn, chủ quán rượu ở trên trấn chỉ lấy thịt.
Vậy nên phần mỡ được bọn ta giữ lại ở nhà để dùng chiên xào hằng ngày.
Trong nhà có ít bột ngũ cốc thô, hòa với nước, đậy vải ủ nửa khắc, đợi bột nở phồng mềm ra là có thể làm bánh.
Chảo nóng, mở lửa nhỏ, đợi mỡ lợn tan chảy thành dạng lỏng sủi bọt thì có thể đặt bánh vào chiên.
Ta nhào bánh bóng loáng, phía trên điểm xuyết những cọng hành xanh mướt.
Chưa chín hẳn đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.
Đại Nha và Nhị Nha đang nhóm lửa nuốt nước bọt, không nhịn được ngẩng đầu hỏi:
“Ăn được chưa ạ?”
Những chiếc bánh mỡ sôi xèo xèo, ta cười gật đầu:
“Đợi lật mặt là ăn được rồi.”
Bánh hành vừa ra lò, hai đứa nhỏ đã sốt ruột muốn đưa tay ra.
Dù hai đứa không có mẫu thân, nhưng Trần Quý đã dạy dỗ hai đứa rất tốt.
Đợi ta mở lời, chúng mới mỗi đứa lấy một cái bánh nhét vào miệng.
Ta cũng xé một miếng nhỏ.
Bánh hành bề mặt vàng ruộm, ngoài giòn trong mềm, cắn một miếng, mùi hành hơi cháy xộc thẳng vào mũi.
Ba người bọn ta đồng thanh cảm thán:
“Ngon quá!”
Vì nhổ được nhiều hành, ta làm thêm mấy cái bánh nữa.
Trần Quý đi săn không thể chỉ ăn bánh màn thầu thô được, làm thêm bánh để ngày mai hắn vào núi thì mang theo ăn.
Làm bánh xong, ta chọn mấy cái bánh còn nóng hổi trong giỏ, gọi Đại Nha lại bảo con bé mang sang cho nhà Đại tẩu.
Khi ta gả về, Đại tẩu dù đang bệnh cũng cố gắng cầm cự lo liệu đám cưới cho ta.
Họ có lòng với ta, ta cũng phải nghĩ đến họ.
Làm người không thể vong ân bội nghĩa.
Thỉnh thoảng Trần Quý săn được con mồi không đem bán, chỉ để lại ở nhà ăn, nhà vẫn còn ít thịt thỏ.
Hai ngày trước lên núi còn hái được ít ớt dại.
Hai đứa trẻ đều thích ăn cay, ta xắn một miếng mỡ heo trộn với ớt dại, làm món thịt thỏ xào cay cho chúng.
Đợi cơm gạo lứt trên bếp chín, ta xách giỏ đầy bánh hành đi vào thành.