Gió Xuân Reo Cười - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Đến tối đi ngủ, Trần Quý từ dưới gối lấy ra mấy đôi lót giày.

Nhìn hoa văn và cách thêu, rõ ràng là do Đại tẩu tặng.

Ta vội vàng xuống giường, chuẩn bị mang trả lại.

Dù hiện tại cuộc sống bọn ta đang gặp khó khăn, nhưng bây giờ trong thôn có nhà nào không khó khăn đâu?

“Tẩu ấy cứ lo dưỡng bệnh là được rồi, sao còn tốn công sức làm lót giày cho ta.”

“Chính tẩu ấy còn không nỡ may thêm cho mình một mũi kim sợi chỉ nào, cũng không biết là đã thức bao lâu mới thêu xong. Không được, ta phải nhanh chóng mang trả lại cho tẩu ấy.”

Ta vừa định đứng dậy, Trần Quý đã kéo ta lại:

“Đại tẩu sợ nàng từ chối, nên đã đưa cho ta.”

“Tẩu ấy nói mình không có gì đáng giá để mang ra, nhưng tay nghề thêu thùa dù sao cũng coi được, nói là nửa năm nay nàng mua thuốc tốn không ít tiền, dù thế nào cũng phải để nàng nhận lấy.”

“Còn nói số tiền thuốc còn lại đợi cuối năm Đại ca lãnh tiền công sẽ trả lại cho nàng.”

Ta không nghĩ ngợi gì liền nói:

“Chúng ta là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau là điều đương nhiên, khoản này không cần tính toán rõ ràng như vậy đâu.”

Trần Quý vẫn giữ c.h.ặ.t t.a.y ta không buông.

Ta nghi hoặc nhìn hắn.

Trần Quý kéo ta vào lòng, tỉ mỉ giảng giải đạo lý cho ta:

“Ta biết nàng không có ý đó, nhưng người sống trên đời, chẳng phải đều phải có chút chí khí sao? Chúng ta cứ mãi một mực giúp đỡ như vậy, họ cũng sẽ ngại ngùng.”

Hắn xoa xoa lòng bàn tay ta, tiếp tục nói:

“Nàng giúp ta một tay, ta giúp nàng một tay, quan hệ mới lâu bền.”

“Giống như hai người ngồi ở hai đầu của chiếc ghế dài, chỉ khi vị trí tương xứng, chiếc ghế mới không đổ.”

“Nếu có người cứ một mực dựa về một phía, bất kể là cho đi hay nhận lại, chiếc ghế đều mất cân bằng. hế mất cân bằng, sẽ ngã rất đau.”

“Chúng ta và gia đình Đại ca giống như hai người ở hai đầu chiếc ghế này.”

Trần Quý nói xong, ta liền hiểu ra.

Quan hệ dù tốt đến đâu, sự chừng mực thích hợp cũng rất quan trọng.

Ta gật đầu, lặng lẽ cất đôi lót giày đi…

Đêm đó, ta trằn trọc không ngủ được.

Chẳng ngờ Trần Quý cũng chưa ngủ.

Hắn xoa xoa những sợi tóc mai bên tai ta, giọng nói nhẹ nhàng, khiến người ta rất yên tâm:

“Đang nghĩ gì vậy?”

Đêm lạnh, ta rúc sâu vào lòng hắn hơn:

“Đang tính toán tiền tiết kiệm của nhà chúng ta.”

Người Trần Quý quả nhiên ấm áp, thế là ta lại càng áp sát vào hắn hơn:

“Ta định ngày mai lại lên núi xem có loại rau dại nào khác có thể làm thành đồ ăn không, nếu không có, thì sẽ ngoan ngoãn ở nhà theo Đại tẩu học thêu hoa.”

“Khi ta bán bánh ở trong thành có ghé tiệm thêu so sánh, tay nghề của Đại tẩu không hề kém những thợ thêu đó. Nếu ta học được, có thể cùng Đại tẩu đi bán.”

Trần Quý xoa đầu ta, khẽ “ừm” một tiếng, chủ động áp sát vào người ta, bàn tay lớn đặt lên eo ta.

Hắn không phản đối.

Nhưng ta lại thở dài một tiếng:

“Muốn học thì phải mua vải mua kim chỉ, lại là một khoản chi phí nữa.”

“Chỉ mong ta có chút năng khiếu, đừng để lãng phí những kim chỉ đó.”

Trần Quý khẽ cười một tiếng, ôm ta chặt hơn:

“Tức phụ nàng cứ mạnh dạn làm đi, nếu không thành, vẫn còn có ta đây.”

“Sau này ta nuôi ba mẫu nữ các nàng.”

Trần Quý tuy đã làm ta an lòng, nhưng ta cũng không thể chỉ để hắn một mình gánh vác.

Giống như hắn nói, nàng giúp ta một tay, ta giúp nàng một tay, như vậy quan hệ mới lâu bền.

Phu thê cũng vậy, chàng nghĩ cho ta, ta nghĩ cho chàng, để sau này cuộc sống không nảy sinh oán giận.

Ngày hôm sau, ta ra sức theo Đại tẩu học thêu hoa, Đại tẩu cũng rất vui vẻ dạy ta.

Chỉ là tay ta vụng về, học mãi mới miễn cưỡng thêu ra được một chút hình dáng.

Sau này, ta lấy bông hoa đầu tiên trong đời mà mình thêu làm miếng vá vá lên bộ quần áo cũ của Trần Quý.

Trần Quý nói con gà con ta thêu rất đáng yêu.

Ta tức đến hai ngày không thèm nói chuyện với hắn.

Gì mà gà con, đó rõ ràng là uyên ương mà.

Thấy ta giận dỗi, Trần Quý vội vàng lên núi săn thêm hai con gà rừng để tạ lỗi.

Hắn còn nói bây giờ hắn đã biết, hai con ta thêu không phải gà con, mà là gà rừng.

Ta dở khóc dở cười, cơn giận đã tiêu tan gần hết.

Đúng là đồ đầu gỗ.

Nhưng trong lòng ta lại ngọt ngào.

---

Ta và Đại tẩu thêu xong hoa văn, ta liền mang vào thành bán.

Ba ngày một chuyến, tháng nào cũng vậy.

Bọn ta không chỉ bán mẫu thêu mà còn bán tam thất.

Thứ này là do Đại Nha và Nhị Nha phát hiện ra khi chơi trên núi.

Mỗi lần ta đi bốc thuốc cho Đại tẩu, hai đứa bé này lại lẽo đẽo theo sau ta.

Đến tiệm thuốc không ít lần, luôn có vài lần gặp những người bán thuốc tươi.

Hai tiểu nha đầu này tinh ý, vậy mà lại âm thầm ghi nhớ được rất nhiều điều.

---

Một ngày nọ, khi ta đang thêu thùa, Đại Nha và Nhị Nha hớn hở chạy về nói rằng chúng đã tìm thấy “kho báu”.

Lúc đầu ta không tin.

Mãi đến khi hai đứa dẫn ta đến “căn cứ bí mật” mà chúng phát hiện, ta mới biết bọn ta có thể thực sự phát tài rồi.

Tam thất, đó là một thứ tốt.

Bất kể là hành quân đánh trận hay cuộc sống hàng ngày, có va đập gì đó.

Thứ này rất thích hợp để thông m.á.u tan bầm.

Quan trọng nhất là, tam thất hoang dã, phẩm chất tốt có thể bán được giá cao.

Ta ôm mặt hai nha đầu hôn tới tấp:

“Đại Nha, Nhị Nha, hai đứa đúng là phúc tinh của nhà chúng ta.”

Từ khi ta còn chưa về làm dâu, hàng xóm láng giềng đều nói hai đứa bé này là “đồ lỗ vốn”.

Nhưng ta lại thấy Đại Nha và Nhị Nha ngoan ngoãn hiểu chuyện lại lanh lợi, rõ ràng chính là phúc tinh.

Nếu không phải phúc tinh thì sao thứ này lại mọc trên núi lâu như vậy, người qua lại đông đúc mà chẳng ai nhận ra bảo vật này.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo