Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tay nghề thêu của Đại tẩu rất tốt, những người mua hàng đều tấm tắc khen ngợi những thứ tẩu ấy thêu.
Lúc đầu khi ta nói mang đồ thêu đi bán, Đại tẩu còn có chút do dự.
Nhưng khi thấy chiếc giỏ trống rỗng mỗi lần bán hết, thậm chí có người đợi nửa tháng chỉ để mua đồ thêu của Đại tẩu, tẩu ấy liền có thêm tự tin.
Có lẽ là nhìn thấy tiền bạc ngày càng tăng, hoặc cũng có thể là được công nhận.
Đại tẩu bây giờ mỗi ngày đều tràn đầy tinh thần, cả người rạng rỡ hẳn lên.
Cũng không còn ốm yếu như trước nữa.
Vài tháng trôi qua, trên bàn ăn cứ cách vài ngày lại có món mặn.
Cuộc sống thực sự đang tốt đẹp lên từng ngày.
---
Mùa đông đến rất nhanh, chim muông trên núi đều tìm chỗ ẩn nấp.
Trần Quý mỗi lần vào núi phải mất ba đến năm ngày mới ra, mà thu hoạch cũng không được nhiều.
Bây giờ khắp nơi băng giá, vào núi chỉ có thể gặm bánh khô cứng như đá, khát thì chỉ có thể hứng nước tuyết mà uống.
Dù còn trẻ, nhưng cũng không thể không biết quý trọng thân thể như vậy.
Hơn nữa, trong núi thỉnh thoảng có mãnh thú ra ngoài kiếm ăn, hắn mấy ngày không về, ta luôn thấp thỏm lo âu.
Ta thoa thuốc trị tê cóng lên đôi bàn tay nứt nẻ của hắn.
Vết thương nứt sâu lắm, còn rỉ máu.
Ta xót xa đến rơi nước mắt.
Ta cẩn thận thoa thuốc cho hắn, sợ làm hắn đau.
Ta mở lời khuyên nhủ, giọng nghèn nghẹn:
“Hiện giờ trong nhà không đến nỗi không có gạo nấu cơm, đợi đến mùa xuân rồi hẵng lên núi nhé.”
Thấy ta khóc, Trần Quý lập tức luống cuống:
“Đừng khóc đừng khóc, chỉ nhìn ghê vậy thôi chứ thật ra không đau đâu.”
Nói xong, hắn bóp bóp tay mình giả vờ như không có gì, nhưng đôi lông mày khẽ nhíu lại vẫn tố cáo hắn.
Khóe mắt ta càng đỏ hơn: “Nói dối.”
Nước mắt lại không ngừng rơi.
Hắn không đùa nữa, vội vàng cúi đầu dỗ ta: “Tức phụ, thật sự không đau mà.”
Thấy thật sự không dỗ được nữa, hắn mới chịu nhượng bộ: “Đừng khóc đừng khóc, ta đồng ý với nàng là được chứ gì.”
Bấc nến lúc này phát ra tiếng kêu, trong căn phòng vàng vọt, hai người bốn mắt nhìn nhau:
“Không lừa người đấy chứ?”
“Nào dám lừa tức phụ của ta.”
Ta tiếp tục thoa thuốc cho hắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi tí tách.
Có một bàn tay lau đi những giọt lệ chảy tràn trên mặt ta, nước mắt mới không tiếp tục rơi xuống.
Trần Quý đột nhiên hỏi: “Tức phụ, sao nàng lại tốt với ta như vậy?”
Ta sờ vào đôi hoa tai trên tai. Nghĩ một lát, rồi trả lời:
“Trước đây ở nhà, bốn tỷ muội bọn ta, phụ mẫu không ai đoái hoài đến đứa nào. Ta vốn tưởng mình sẽ bị bán đi, nhưng ta lại gả cho chàng.”
“Chàng mua son phấn cho ta, rửa chân cho ta, lại cho ta nhiều thứ như vậy, ta biết chàng muốn sống yên ổn với ta.”
“Từ trước đến nay chưa từng có ai hết lòng hết dạ tốt với ta như vậy, chàng là người đầu tiên.”
“Chàng đối xử tốt với ta, ta cũng đối xử tốt với chàng. Chúng ta là phu thê mà.”
Nói xong, ta ngượng ngùng đỏ mặt.
Đúng vậy.
Trước đây, ta chưa bao giờ dám mơ tưởng đến chuyện tốt đẹp như vậy lại đến với mình.
Hạnh phúc đến không dễ dàng.
Ta phải biết trân trọng thật tốt.
---
Sau khi tuyết rơi, ta và Đại tẩu không còn làm nghề thêu thùa nữa.
Năm hết Tết đến, sức khỏe của Đại tẩu đã tốt hơn rất nhiều.
Dạo gần đây tẩu ấy luôn ăn không ngon miệng, bọn ta còn tưởng là do trời quá lạnh, tẩu ấy lại tái phát chứng hàn.
Tìm đại phu xem xét, hóa ra ta sắp được làm thẩm thẩm rồi.
Đại tẩu đã mang thai gần ba tháng rồi, mà tẩu ấy tự mình cũng không hề hay biết.
Đại tẩu cũng có chút ngượng ngùng:
“Thân thể ta vốn yếu, kinh nguyệt luôn không đều, còn tưởng là do trước đây ta bị bệnh, mấy đại phu khám trước đây đều nói ta khó có thai, nên không nghĩ đến phương diện đó…”
Đại ca nhận được tin huynh ấy sắp được làm phụ thân, vui mừng khôn xiết, kéo Trần Quý uống mấy chén rượu.
Đứa trẻ bất ngờ này đến khiến khuôn mặt mọi người trong sân đều vui vẻ hơn hẳn.
Năm mới đến, hai nhà bọn ta tuy không nói là giàu sang phú quý, nhưng quả thực tiền bạc trong tay đã dư dả hơn rất nhiều so với khi ta mới gả về.
Trong sân tràn ngập không khí vui tươi.
Đón năm mới là phải sắm sửa đồ đạc.
Đại ca không yên tâm để Đại tẩu ở nhà một mình, nên nhiệm vụ mua sắm được giao cho ta và Trần Quý.