Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Em nghiêm túc đi! Chị sợ em uống hỏng người đấy." Tôi hất tay cậu ra.
"Đúng là có hơi chóng mặt, chị đưa em về nhà đi."
Sau khi chào hỏi bạn bè, tôi lôi Thẩm Hòa lên xe.
Tôi khởi động xe, nói với Thẩm Hòa: "Cài dây an toàn đi."
Thẩm Hòa nhắm mắt, mò mẫm mãi mà không thấy.
Tôi đành phải giúp cậu cài.
Vừa nhoài người qua, Thẩm Hòa đột nhiên mở mắt, ghé sát lại.
Tôi nhanh chóng cài dây an toàn cho cậu, nói: "Em uống rượu rồi, không cho hôn."
"Nhưng rượu là uống thay chị mà."
"Là em đòi đến đấy chứ."
"Thôi được rồi." Thẩm Hòa bĩu môi.
Có lẽ là do quá lâu không lái xe, Thẩm Hòa bị những cú khởi động và phanh gấp của tôi làm cho lúc xuống xe cũng không đứng vững.
"Tay lái của chị không tốt." Thẩm Hòa dựa vào người tôi.
"Là do xe của em không dễ lái." Tôi thở dài.
Sau khi đưa Thẩm Hòa thành công về giường của cậu, tôi lại bị cậu nắm chặt cổ tay.
"Đừng đi, được không?" Mặt cậu đỏ bừng, khiến đôi mắt trông càng đáng thương hơn.
Tôi đành phải ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu, nói: "Thẩm Hòa, ngày mai chị mà mặc lại bộ đồ này đi làm thì hôi chết."
"Trong nhà có đủ cả, quần áo, rồi cả mỹ phẩm nữa, đều mua hết rồi, thật đấy." Thẩm Hòa chỉ vào cái tủ đối diện.
Tôi đi qua mở ngăn kéo ra xem, trời ạ, đầy ắp.
"Bạn gái cũ để lại à?" Tôi hỏi.
"Sau lần đầu gặp chị đã mua rồi."
Tôi cười cười, hỏi: "Em trai, sao em có thể chắc chắn là chị sẽ đồng ý với em?"
"Bởi vì..." Thẩm Hòa dùng ngón trỏ chọc vào vị trí tim mình: "Em biết thuật đọc tâm mà."
Mỗi ngày cậu lại cho tôi thêm một bất ngờ.
"Vậy em nói xem, bây giờ chị đang nghĩ gì?" Tôi hỏi.
Thấy cậu không nói, tôi quay người định đi, lại bị cậu ôm từ phía sau.
"Chị đang nghĩ, liệu em có nhân lúc say rượu mà làm gì chị không?" Thẩm Hòa nói bên tai tôi.
"Trẻ con." Tôi nói, nhưng đúng là cậu đã nói trúng suy nghĩ của tôi.
Thẩm Hòa cười nói: "Bị em nói trúng rồi à?"
Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Nếu em nói được mật khẩu thẻ ngân hàng của chị thì chị sẽ tin em."
"Thôi bỏ đi."
Thẩm Hòa buông tôi ra, tự mình nằm lại trên giường, nhìn tôi với vẻ mặt vô tội.
"Chị không đi, em mau ngủ đi."
Nghe tôi nói vậy, cậu mới nhắm mắt lại, hơi thở dần đều.
Tôi mở tủ, lấy những thứ mình cần, dọn dẹp phòng bên cạnh một chút rồi ngủ.
Nói ra thì, mối tình lần này đến thật kỳ lạ. Tôi hoàn toàn không hiểu gì về Thẩm Hòa, ngày mai nhất định phải tìm cậu hỏi cho rõ.
Hôm sau lúc tôi tỉnh dậy thì Thẩm Hòa đã tắm xong, từ phòng ngủ bước ra.
Thẩm Hòa cởi trần, tóc chưa khô, từng giọt nước rơi xuống lồng ngực săn chắc của cậu.
"Chị ơi, hôm qua em uống say quá, có nói linh tinh gì với chị không?" Cậu đi tới.
"Không có." Tôi lắc đầu.
"Không làm gì chứ?" Cậu hỏi dồn.
"Em còn muốn làm gì nữa?"
Cậu cười cười, ôm tôi vào lòng, nói: "Em muốn làm nhiều thứ lắm."
"Lát nữa chị ra ngoài rồi, em đợi năm phút nữa hẵng đi làm." Tôi đẩy đẩy cậu.
Tay cậu ôm tôi lấy chặt hơn, hỏi: "Trước đây chị cũng yêu đương như thế này à?"
"Chưa từng yêu đồng nghiệp."
Không, là tôi chưa từng yêu ai cả.
"Em chỉ thực tập một tháng, sau đó có thể công khai em không?" Cậu hỏi.
"Nếu một tháng sau chúng ta vẫn còn bên nhau."
"Được." Cậu gật đầu, hôn nhẹ lên môi tôi một cái.
Ở công ty, Thẩm Hòa cũng gọi tôi là chị Thì Mạch như những người khác.
"Chị Thì Mạch, chị uống Americano phải không ạ." Thẩm Hòa đặt một ly cà phê lên bàn tôi.
"Ừm, sao em biết?" Tôi giả vờ không quen cậu.
Một đồng nghiệp bưng ly cà phê đi tới, vỗ vai Thẩm Hòa, nói: "Cậu em này có tiền đồ đấy, mới đến hai ngày đã tìm hiểu rõ khẩu vị của từng người trong nhóm chúng ta rồi."
Sau khi đồng nghiệp rời đi, Thẩm Hòa bất lực nói: "Để đưa cho chị một ly cà phê, em đã phải pha hơn chục ly đấy."
Tiểu Dung trượt ghế qua, nói: "Thì Mạch, nghe nói mấy ngày nay trong thành phố có một kẻ biến thái đang rình rập đó, bây giờ cậu đang ở cùng bạn trai hay ở một mình?"
"Tôi ở cùng bạn trai rồi." Tôi trả lời.
"Vậy thì tốt, đáng sợ quá, thời buổi này sao lắm kẻ biến thái thế không biết..." Tiểu Dung nhìn Thẩm Hòa: "Em cũng nói với bạn gái mình một tiếng đi, nguy hiểm lắm."
"Cảm ơn chị Tiểu Dung, em sẽ nói lại với cô ấy." Thẩm Hòa nhìn tôi, cười cười, rồi rời đi.
Bầu không khí có chút không đúng.
Tôi đứng dậy, muốn ra cầu thang bộ hít thở không khí.
Ai ngờ vừa đẩy cửa ra đã thấy Thẩm Hòa đang đứng bên trong, tựa vào tường xem điện thoại.
"Chị và em đúng là tâm đầu ý hợp thật."
Cậu cất điện thoại vào túi, kéo tôi vào, ép lên tường.
"Em phát hiện, hôm nay chị đã xem trộm hồ sơ của em."
"Chị xem hồ sơ của thực tập sinh thì có vấn đề gì à?" Tôi vốn định hỏi về chuyện của cậu, nhưng cuối cùng vẫn không mở lời được.
"Mỗi ngày em sẽ nói cho chị một chuyện về em, được không?"
"Hả?" Tôi ngạc nhiên, cậu thật sự lại một lần nữa nói trúng suy nghĩ trong lòng tôi.
"Khám phá từng chút một thì sẽ không thấy chán, phải không."
Nói rồi, cậu định hôn tới.
Tôi đẩy cậu ra, liếc nhìn camera giám sát.
Thẩm Hòa không thèm quay đầu lại, nói: "Đây là điểm mù của camera."
"Sao em lại rành camera của công ty như vậy?" Tôi nhớ lại lần trước ở phòng họp.
"Trước khi gây án, phải đi nghiên cứu địa hình trước chứ."
Nụ hôn của Thẩm Hòa ngày càng sâu hơn.
Hơi thở quyện vào nhau, nhưng lại lẫn vào tiếng bước chân đang đến gần.
Tôi đẩy mạnh Thẩm Hòa ra.
"Mới vào công ty mà đã học được thói trốn việc lười biếng à? Cậu tưởng đây là nơi ai cũng vào được sao? Khó khăn lắm mới có được cơ hội này, nếu không thể có thái độ đúng đắn thì cút đi cho tôi!" Tôi mắng xối xả vào mặt Thẩm Hòa, khóe mắt liếc thấy có người từ trên lầu đi xuống.
"Em xin lỗi." Thẩm Hòa phối hợp cúi đầu.
"Mau quay lại làm việc đi!" Tôi chỉ vào cửa cầu thang.
Thẩm Hòa nhanh chóng tẩu thoát khỏi hiện trường.
"Tổ trưởng Thì nổi giận như vậy, tôi mới thấy lần đầu đấy." Từ Ninh ngậm điếu thuốc đi tới.
Từ Ninh là sếp trực tiếp của tôi, ba tháng trước, anh ta đã theo đuổi tôi, tôi không đồng ý.
Tôi không hề chơi đùa với anh ta. Anh ta không phải gu của tôi, chỉ vậy thôi.
May là Từ Ninh không tiếp tục làm phiền, cũng không cố ý trả thù, chúng tôi không ai nhắc lại chuyện đó nữa.
"Phạm lỗi thì đáng bị mắng." Cảm xúc của tôi vẫn chưa nguôi.
Từ Ninh dụi điếu thuốc, nói: "Nếu không nghe lời, có thể cho cậu ta nghỉ việc."
"Thực ra cũng không phải lỗi gì lớn, biết sửa là được." Tôi vội chuyển chủ đề: "Tổng giám đốc Từ đích thân xuống kiểm tra công việc à?"
"Có một dự án muốn tìm cô, vào trong nói chuyện."
Tôi đi theo Từ Ninh vào khu văn phòng.
Công ty chúng tôi nhận được một đơn hàng lớn, một thương hiệu trang sức quốc tế muốn chúng tôi làm phương án quảng cáo, giá cả không hề rẻ.
Từ Ninh nói, nếu đơn hàng này làm tốt, chuyện thăng chức cuối năm sẽ rất chắc chắn.
Tôi thì không hứng thú với cái bánh vẽ của anh ta, nhưng đây là thương hiệu trang sức tôi vẫn luôn yêu thích, nên tôi đã nhận công việc này.
"Tối nay nếu rảnh thì cùng ăn một bữa cơm." Từ Ninh đứng dậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Đừng căng thẳng, giữa chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi, tôi chỉ muốn mời một bữa cơm với tư cách bạn bè thôi." Anh ta giải thích.
"Được thôi, tôi còn phải cảm ơn Tổng giám đốc Từ đã giao thẳng dự án này cho tôi." Tôi cười.
Sau khi tiễn Từ Ninh lên lầu, tôi đã họp nhanh với đồng nghiệp trong tổ để phân công nhiệm vụ.
Lúc tan làm, đồng nghiệp lần lượt rời đi, Thẩm Hòa vẫn còn ngồi ở chỗ làm đợi tôi.
Tôi đi qua, nói: "Tối nay chị có việc, có thể sẽ về muộn nên sẽ về nhà mình, em tan làm trước đi."
"Được."
Bất ngờ là Thẩm Hòa lại không hỏi han gì, rất thoải mái đồng ý.