Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Ninh xuống lầu tìm tôi, chúng tôi cùng nhau đi bộ đến nhà hàng hay đến trước đây.
Từ Ninh là bạn học đại học của tôi, lại vào công ty này cùng lúc với tôi. Anh ta luôn rất ưu tú, lần nào cũng đi trước tôi một bước, điểm số đại học cao hơn tôi, vào công ty lại trở thành sếp trực tiếp của tôi.
Nhưng chúng tôi vẫn luôn là bạn tốt, tôi cũng rất cố gắng duy trì tình bạn khó có được này, cho đến khi anh ta tỏ tình với tôi, mối quan hệ giữa chúng tôi bỗng chốc trở nên xa cách.
Bữa cơm này ăn cũng khá vui vẻ, sau khi ăn xong, anh ta đưa tôi đến cổng khu chung cư.
"Tôi vẫn nên đưa cô vào trong thì hơn." Từ Ninh xuống xe.
"Thật sự không cần đâu, chỉ vài bước chân thôi mà." Tôi vội từ chối.
Anh ta cũng không nài nỉ thêm.
Con đường hôm nay hơi tối, mấy ngọn đèn đường đã hỏng.
Tôi cảm thấy có người đang theo phía sau, bất giác đi nhanh hơn, vì tôi nhớ lại chuyện biến thái theo dõi mà Tiểu Dung đã nói với mình sáng nay.
Biết vậy đã để Từ Ninh đưa vào trong rồi.
Cùng với tiếng bước chân ngày càng gần, tôi lấy bình xịt hơi cay trong túi ra, đột nhiên quay đầu lại xịt tới tấp.
"Chị ơi, là em!"
Thẩm Hòa ngồi xổm dưới đất, tránh được bình xịt của tôi.
"Sao lại là em?"
"Muộn quá rồi, em không yên tâm về chị."
Thẩm Hòa lấy ra một hộp thuốc lá, rút một điếu ngậm vào miệng, lóng ngóng dùng bật lửa châm mấy lần.
Chỉ hút một hơi cậu đã bắt đầu ho.
Tôi vội giật điếu thuốc đi, dập tắt rồi ném vào thùng rác.
"Không biết hút thì đừng hút."
"Nếu chị thích đàn ông hút thuốc, em có thể học."
"Ai nói với em?"
"Em biết chị đi ăn cơm với Từ Ninh, tuy có nước hoa che đi, nhưng trên người anh ta có mùi thuốc lá."
"Chị ghét nhất là hút thuốc."
"Thật à?" Thẩm Hòa có chút vui mừng.
Tôi cười: "Không phải em biết đọc suy nghĩ à?"
"Hả?"
"Là em nói lúc say hôm đó."
"Chắc là say thật rồi, đám bạn của chị ai cũng như hổ báo." Thẩm Hòa phàn nàn.
"Chị ăn cơm với Từ Ninh là vì anh ta giao cho chị một dự án rất tốt, với tư cách là bạn bè, là cấp trên cấp dưới, bữa cơm này là điều nên làm. Còn nữa, anh ta từng theo đuổi chị, chị không đồng ý, nhưng giữa tụi chị đã nói rõ ràng rồi, chị..."
Thẩm Hòa ngắt lời tôi, nói: "Em tin chị, không cần giải thích nhiều như vậy đâu."
"Không còn sớm nữa, em mau về nhà đi."
"Em nhìn chị lên lầu, bật đèn rồi em sẽ về."
Tôi gật đầu, quay người định đi.
Thẩm Hòa nắm lấy tay tôi.
"Sao vậy?" Tôi quay đầu lại.
"Em là Thẩm Hòa, năm nay 21 tuổi." Cậu giải thích: "Đây là chuyện hôm nay em muốn nói với chị."
"Ngủ ngon." Tôi đi đến đầu hành lang, quay người vẫy tay với cậu.
"Ngủ ngon." Thẩm Hòa một tay đút túi quần, vẫy tay phải.
Cậu nói mình 21 tuổi rồi
Mấy ngày sau đó, tôi đều bận rộn với dự án trang sức, thỉnh thoảng bị Thẩm Hòa chặn ở một góc mù camera nào đó, kể cho tôi vài chuyện nhỏ về cậu, rồi đòi một chút phần thưởng nho nhỏ.
Thẩm Hòa, nam, 21 tuổi, sinh viên năm cuối khoa Mỹ thuật trường đại học T, chuyên ngành hoạt hình, trước khi quen tôi số lần yêu đương bằng 0.
Đây là những gì cậu đã nói với tôi cho đến nay.
Hai giờ chiều, phòng họp, bên A qua nghiệm thu.
Tôi rất tự tin vào năng lực làm việc của mình, nhưng phương án mà nhóm chúng tôi đưa ra lại nhận được câu trả lời nước đôi trong cuộc họp.
Điện thoại rung lên, tôi lật qua xem, là tin nhắn WeChat của Thẩm Hòa.
"Không vui à?" Cậu hỏi.
Tôi ngẩng đầu, tìm thấy Thẩm Hòa ở góc phòng họp.
Cậu làm mặt quỷ với tôi, tôi cố nhịn, nhưng vẫn mím môi cười một cái.
Gần tan họp, Từ Ninh nghiêng người qua.
"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta phải làm tròn bổn phận chủ nhà."
"Anh biết đấy, tôi trước nay không tham gia tiệc rượu."
"Dù sao thì người phụ trách dự án này là cô, nếu không đi có lẽ..." Từ Ninh tỏ vẻ khó xử.
Cuối cùng tôi vẫn đi, Từ Ninh đã đỡ hết rượu cho tôi.
Giữa chừng, Từ Ninh có chút say, liền đi ra ngoài.
Tôi giữ im lặng, nghe mấy gã đàn ông khoác lác và khoe khoang như thường lệ trên bàn nhậu.
Đột nhiên, đối tác ghé qua, ngồi vào vị trí của Từ Ninh.
"Cô Thì, tôi rất ngưỡng mộ tài năng của cô, nhưng mà, chỉ có tài năng thì không làm ăn được đâu."
Một tên tay sai bên cạnh cũng đưa ly rượu cho tôi, nói: "Nào nào nào, cô Thì, chúng ta cùng kính Trương tổng một ly."
"Xin lỗi, tôi dị ứng cồn, uống rượu sẽ chết người." Tôi cầm ly trà lên: "Xin phép cho tôi lấy trà thay rượu."
Trương tổng cười cười, cụng ly trà của tôi, lúc ngửa đầu uống rượu thì tay lại trèo lên đùi tôi.
Tôi né một chút, nhưng hắn ta lại càng quá đáng hơn.
Tôi đã nhịn rất lâu, nhưng hành vi quấy rối tình dục dựa vào chức quyền này thì không thể nhịn được.
Tôi đứng dậy, bẻ quặt tay hắn ta đè lên bàn.
"Trương tổng say rồi." Tôi cầm ly trà đổ lên khuôn mặt bóng nhẫy của hắn ta: "Để tôi giúp ngài tỉnh rượu."
Sức tôi không lớn, lần đầu gặp phải chuyện này tay vẫn còn run.
Hắn ta giãy giụa mạnh, đẩy tôi ngã xuống đất.
Lúc này, cửa phòng riêng bị người ta mở ra, Thẩm Hòa lao vào.
Có người định chặn Thẩm Hòa, cậu giơ tay đấm cho kẻ đó một cú.
Những người khác thấy vậy lập tức né ra.
Lúc Thẩm Hòa kéo tôi ra ngoài thì Từ Ninh vừa lúc quay lại.
Anh ta nhìn Thẩm Hòa và tôi, có chút nghi hoặc.
Thẩm Hòa buông tôi ra, lao tới ép Từ Ninh vào tường, dùng cánh tay đè lên cổ họng anh ta khiến anh ta không thể cử động.
"Nếu để tôi biết anh dùng Thì Mạch để giao dịch với con lợn ở trong đó, tôi nhất định sẽ khiến anh chết rất thảm."
Tôi kéo kéo tay áo Thẩm Hòa, cậu lườm Từ Ninh một cái rồi dẫn tôi rời khỏi đây.
Lên xe, Thẩm Hòa vẫn còn rất tức giận.
Tôi véo má cậu, nói: "Đừng giận nữa, cứ như là em bị bắt nạt vậy."
"Nghe ngóng được là tên họ Trương đó không đứng đắn, nên là... may mà chị không sao."
"Thẩm Hòa, cảm ơn em."
"Em còn hỏi ra được, gã Từ Ninh đó không thể nào không biết, anh ta chính là dùng chị để giao dịch."
"Được rồi." Tôi lắc đầu, không để cậu nói tiếp.
"Ngã có đau không?"
"Hơi hơi."
"Đến bệnh viện."
"Về nhà đi."
"Nhưng mà..."
"Chị không muốn gặp gã ở bệnh viện đâu, trà cũng nóng lắm đấy." Tôi cười một cái.
Thẩm Hòa đưa tôi về nhà, nói gì cũng không chịu đi.
Từ Ninh gọi điện đến, tôi liền vào phòng ngủ nghe máy.
"Chắc anh đang ở bệnh viện nhỉ?" Tôi hỏi.
Từ Ninh không trả lời câu hỏi của tôi, giải thích: "Xin lỗi, tôi không nên để cô ở đó một mình, nhưng xin hãy tin tôi, tôi tuyệt đối sẽ không dùng cô để đổi lấy việc kinh doanh của công ty."
"Quen biết bao nhiêu năm rồi, tôi tin anh. Nhưng mà, ngày mai tôi sẽ không đến công ty làm việc nữa."
"Tôi sẽ nói với cấp trên, chuyện này cô không có lỗi, tôi sẽ đại diện công ty chấm dứt mọi hợp tác với họ, cô cứ nghỉ ngơi một thời gian đi."
"Từ Ninh, không phải nghỉ phép, tôi muốn từ chức." Tôi sửa lại.
"Cô không có lỗi."
"Anh cũng không có lỗi, nhưng cái nồi lớn như vậy không thể để một mình anh gánh được."
"Thì Mạch, tôi..."
Tôi ngắt lời anh ta, nói: "Còn một chuyện nữa tôi phải nói rõ, tôi có bạn trai rồi, bất kể trước đây quan hệ của chúng ta có tốt đến đâu, bây giờ cũng nên giữ khoảng cách. Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi bao nhiêu năm qua, hy vọng anh mọi việc thuận lợi."
"Tôi sẽ giúp cô xử lý thủ tục nghỉ việc."
"Cảm ơn."
Cúp máy, Thẩm Hòa ôm tôi từ phía sau.
Ánh đèn ngoài cửa sổ lấp lánh, phản chiếu khuôn mặt của chúng tôi.
"Nghe được bao nhiêu rồi?" Tôi hỏi.
"Tất cả."