Giỏi Tra Đến Đâu? - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Không cần câu nệ, nhưng trường hợp hôm nay thật sự không thích hợp cho lần gặp mặt đầu tiên."


"Hôm khác cháu mời cô ăn cơm nhé." Chắc là tôi bị chập mạch não nên mới nói ra câu như vậy.


"Được thôi, ngày mai vừa hay có thời gian."


Xong rồi, Thẩm Hòa cũng không cứu được tôi nữa.


"Cần em cứu không?" Thẩm Hòa cắn nhẹ lên môi tôi: "Chị có chuyện giấu em."


Thẩm Hòa biết đọc suy nghĩ, nhưng chỉ có thể đọc được phần liên quan đến cậu ấy, điều này để lại cho tôi một chút không gian để giữ bí mật.


"Ừm, muốn hôn." Tôi kéo cổ áo cậu rồi hôn lên.


Làm như vậy là phải chịu hậu quả.


Ngày hôm sau, nhìn vết đỏ thẫm trên cổ trong gương, tôi dở khóc dở cười.


Hôm nay phải ăn tối cùng mẹ của Thẩm Hòa, không biết đến tối có tan bớt được phần nào không.


Trong gương xuất hiện bóng dáng Thẩm Hòa.


Cậu ôm tôi từ phía sau, nhìn vào gương, sờ vết đỏ trên cổ tôi.


"Chị đang trách em." Thẩm Hòa nhìn tôi trong gương.


"Chị không có."


"Nói dối là phải trả giá."


Nói rồi, Thẩm Hòa cúi xuống định tạo thêm một quả dâu tây nhỏ khác trên cổ tôi.


"Sắp muộn làm rồi." Tôi đẩy cậu ra.


"Thân phận bị lộ, em kết thúc thực tập sớm rồi."


"Thì chị cũng phải đi làm mà, bị trừ lương em nuôi chị à?"


"Em nuôi chị."


Tôi học theo dáng vẻ của Trương Bá Chi trong phim, nói: "En lo nuôi thân mình trước đi, đồ ngốc."


Lúc tan làm, Thẩm Hòa nói muốn đến đón tôi, tôi lấy cớ đuổi cậu đi, một mình đến bữa tiệc.


Điều khiến tôi ngạc nhiên là chị của Thẩm Hòa, Thẩm Gia cũng ở đó.


"Sợ cháu câu nệ, nên cô đã gọi cả Gia Gia đến."


Sau khi chào hỏi, thức ăn cũng được dọn lên.


Nói là tôi mời cơm, nhưng thực ra là mẹ của Thẩm Hòa chọn chỗ.


Ban đầu tôi còn rất sợ sẽ bị mất mặt ở một nơi sang trọng nào đó, kết quả địa chỉ gửi đến lại là một quán lẩu.


Nữ tổng tài bá đạo dĩ nhiên không phải vì thèm lẩu, bà ấy là đang muốn kéo gần khoảng cách với tôi.


Loại mẹ chồng thần tiên gì thế này?


Khoan đã, sao tôi lại gọi bà ấy là mẹ chồng rồi? Thôi xong, tôi bị mua chuộc mất rồi.


Mẹ của Thẩm Hòa nói Thẩm Hòa từ nhỏ đã ít bạn, càng chưa từng có bạn gái, bà ấy suýt nữa đã tưởng Thẩm Hòa sẽ dẫn bạn trai về nhà.


Bà ấy còn nói, con trai thích là quan trọng nhất, huống hồ hành động dũng cảm của tôi ở bữa tiệc lần trước cũng khiến bà ấy rất kinh ngạc.


Tóm lại, yêu đương là chuyện của hai người, họ tuyệt đối sẽ không can thiệp.


"Thằng nhóc Tiểu Hòa này từ nhỏ đã rất độc lập, hộ khẩu cũng chuyển ra ngoài từ lâu, nếu hai đứa muốn đăng ký kết hôn thì cứ đi đi."


"Mẹ, sao lại nhanh thế? Mẹ còn chưa hỏi bố mẹ của Thì Mạch có đồng ý không mà."


Nhắc đến gia đình mình, tôi vẫn có chút buồn.


Lúc tôi tám, chín tuổi, bố mẹ ly hôn, sau khi tôi lên đại học họ đều tái hôn rồi ra nước ngoài, mỗi tháng chỉ có những con số lạnh lẽo trên thẻ ngân hàng nhắc nhở tôi về sự tồn tại của họ.


Thấy tôi không nói gì, mẹ của Thẩm Hòa có lẽ đã đoán được điều gì đó, cứ một mực nói "tình yêu là chuyện của hai người".


Thẩm Gia thấy vậy cũng chuyển sang chủ đề khác.


Bữa tối của ba người phụ nữ, vô cùng thoải mái và vui vẻ.


Không hề giấu giếm chị điều gì


Sau khi ăn xong, Thẩm Gia cưỡi mô tô rời đi một cách ngầu lòi.


Mẹ Thẩm Hòa gọi tôi lên xe bà ấy.


Tài xế đang lái xe ở phía trước.


Ở ghế sau, bà ấy nắm lấy tay tôi.


"Con trai cô từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, giống như nó biết chúng ta đang nghĩ gì vậy, nhưng chúng ta lại rất khó đoán được suy nghĩ của nó."


Xem ra, bí mật Thẩm Hòa biết đọc suy nghĩ chỉ nói cho một mình tôi.


"Cô ơi, cháu rất may mắn khi gặp được Thẩm Hòa, và cả gia đình tốt như mọi người."


"Khi nào đổi từ cô thành mẹ, cô sẽ còn vui hơn nữa."


"Như vậy có quá nhanh đối với Thẩm Hòa không ạ? Dù sao em ấy vẫn còn nhỏ, có lẽ em ấy vẫn chưa..."


"Cháu chỉ cần nói có bằng lòng làm con dâu của cô không."


"Dĩ nhiên là cháu bằng lòng rồi, chỉ là..."


"Con trai, nghe thấy chưa?" Mẹ Thẩm Hòa vỗ vào ghế lái.


Lúc này tôi mới nhận ra tài xế đeo khẩu trang và đội mũ kia lại chính là Thẩm Hòa!


"Cảm ơn mẹ đã trợ công, bố đang đợi ở phía trước, về nhà cẩn thận nhé!"


Mẹ Thẩm Hòa xuống xe, nhét tôi vào ghế phụ.


"Hai đứa, đừng làm mẹ thất vọng nhé."


Thẩm Hòa mãi không lái xe, tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười.


"Sao vậy?"


"Em nói xem, có phải chị bị một băng nhóm bắt cóc quy mô lớn lừa rồi không?"


"Nhưng sao em lại cảm thấy chị bị lừa mà còn rất vui vẻ thế?"


Tôi ôm lấy Thẩm Hòa, nói: "Đã lâu lắm rồi chị không có cảm giác ở bên gia đình, cảm ơn em."


"Vậy thì chúng ta hãy hoàn toàn trở thành người một nhà đi, được không?" Thẩm Hòa đẩy nhẹ tôi ra, đối diện với tôi.


“Chỉ là chị cảm thấy em vẫn còn nhỏ, vẫn chưa gặp gỡ nhiều người."


"Chị chỉ lớn hơn em ba tuổi thôi, người gặp cũng không nhiều hơn em." Thẩm Hòa xoa đầu tôi: "Hơn nữa, sau khi gặp chị, thì không cần phải gặp thêm ai khác nữa."


"Nhưng chị không biết đọc suy nghĩ, không thể dỗ dành em như cách em dỗ dành chị."


"Có em dỗ chị là được rồi, hơn nữa, không biết đọc suy nghĩ thì đã sao? Em nói cho chị nghe."


"Là kiểu không giấu giếm gì hết à?"


"Ừm, em sẽ không giấu giếm chị điều gì."


(Hoàn)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo