Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai ngày sau Trương Diên cũng không tới tìm tôi, tôi đoán là hai ngày này anh ta đã lái xe về quê ăn Tết.
Cho đến ngày ba mươi, Trương Diên lại gọi điện thoại cho tôi.
“Chu Tình, nếu muốn tôi tha cho cô lần này, hiện giờ lập tức mang quà Tết về quê cho tôi!”
Hoá ra, ngày hôm đó sau khi phát hiện tôi đã mang hết quà Tết về, anh ta đã tức giận đến nỗi không biết làm gì, đành phải một lần nữa tự mình đi mua.
Nhưng mà việc này luôn là tôi lo lắng, anh ta một chốc một lát cũng không biết mua gì, ở siêu thị bực bội loanh quanh.
Bố mẹ anh ta lại giục hắn mau về ăn Tết và hỗ trợ ở nhà, sau khi rơi vào đường cùng, anh ta chỉ có thể tuỳ ý mua mấy thùng trái cây và đồ ăn vặt, cùng với chút trà Long Tỉnh và tổ yến anh ta tự bỏ tiền túi ra để mua.
Ngoài trà Long Tỉnh và tổ yến, khác biệt với những quà tặng mà lần trước tôi mang về dịp sinh nhật mẹ anh ta, lần này anh ta mua trái cây và đồ ăn vặt thấy rõ là keo kiệt.
Trên mặt những người họ hàng đều là trào phúng, cố ý nói:
“A Diên về quê ăn Tết mà không có vợ theo về thì thôi đi, quà Tết lần này còn không bằng quà tặng mà vợ cháu mang về hồi sinh nhật mẹ cháu đâu nha!”
“Có phải là hai vợ chồng cãi nhau, vợ cháu không cho tiền tiêu không?”
Trương Diên và bố mẹ anh ta rất hay sĩ diện, bị họ hàng trêu tức như thế, tức giận đến nỗi đen mặt.
Trương Diên chỉ có thể mạnh mẽ cười nói: “Không có đâu, hai ngày trước vợ cháu bị động thai, cháu đã bảo cô ấy nghỉ ngơi trước đã.”
“Quà Tết đều ở trên xe của vợ cháu, hôm nay thai khí của cô ấy ổn định rồi sẽ mang quà về, đến lúc đó các cô các bác tới nhà cháu chơi nhé!”
Vì thế, Trương Diên lập tức gọi điện thoại đòi ta mang xe quà Tết kia về quê của hắn, giữ mặt mũi cho hắn!
Tôi nhìn tờ giấy vừa đóng dấu trên bàn, ý cười đầy mắt, bình tĩnh mà nói.
“Được, để tôi gửi quà Tết về cho anh cùng với bố mẹ anh nhé!”
Lúc này, Trương Diên mới vui vẻ, “Nếu em gửi quà Tết về cũng được, nếu vẫn còn không thoải mái thì không về cũng được, chờ ngày mồng hai anh sẽ về nhà bố mẹ vợ đón em!”
Đến lúc này Trương Diên vẫn còn cười, nhưng sau ngày ba mươi, nhận được “quà Tết” mà tôi gửi về thì không cười được nữa.
Khi ăn cơm tất niên, tôi đã có thể đoán được trong nhà Trương Diên long trời lở đất thế nào, vì thế, tôi tắt máy của tôi và của bố mẹ nữa, mới có thể thanh thản mà ăn cơm tất niên.
Trương Diên không chờ đến mồng hai, sáng sớm mồng một đã mang theo cả bố mẹ hắn tới nhà tôi.
Trong tay còn mang theo một thùng táo.
8.
Mẹ tôi vốn không muốn để cho người nhà bọn họ vào nhà, nhưng mẹ Trương Diên không hiểu sắc mặt của người khác, cứ thể đẩy mẹ tôi đi thẳng vào nhà.
“Ai da, con dâu, con cũng ghê gớm thật đấy, ăn Tết không theo con trai tôi về nhà thì thôi đi, sao còn gửi những thứ đen đủi ấy về, muốn giận dỗi thì cũng có mức độ thôi nha!”
Trương Diên vừa nhìn thấy sắc mặt cả nhà tôi đều không tốt, vội vàng bảo bà ta im miệng.
“Bố, mẹ, mẹ con nói chuyện hơi thẳng, hai người đừng để ý.”
Trương Diên buông thùng táo trong tay, cười nói với bố mẹ tôi: “Đây là quà Tết con biếu bố mẹ, mấy ngày hôm nay Tình Tình ở đây phiền toái bố mẹ, hôm nay ngoại trừ đến chúc tết bố mẹ, con cũng muốn đón Tình Tình về.”
Bố mẹ tôi mặt mày vô cảm, ngữ khí lạnh lùng:
“Có gì mà phiền, Tình Tình là con gái nhà chúng tôi, nếu nó muốn ở đây cả đời, chúng tôi vui còn không kịp.”
Bố mẹ anh ta bất mãn nói: “Con gái gả chồng như bát nước đổ đi!”
“Tuy Tình Tình là con gái ông bà, nhưng đã gả đến nhà họ Trương thì là con dâu nhà họ Trương, sao có thể ở đây cả đời được!”
Tôi giữ chặt bố mẹ đang định mở miệng, cười lạnh một tiếng, nói thẳng với người nhà bọn họ:
“Ai là con dâu nhà mấy người, hai người đã giả rồi không biết chữ, chẳng lẽ Trương Diên cũng không biết chữ trên thoả thuận ly hôn hay sao?”
Sắc mặt Trương Diên tái xanh, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, run rẩy hỏi: “Giấy thoả thuận ly hôn là thật, chẳng lẽ giấy chứng nhận phá thai kia cũng là thật sao?”
Tôi phì cười: “Anh cảm thấy tôi sẽ đùa với anh chuyện này sao?”
Nhìn sắc mặt đại biến của Trương Diên, lúc đầu hắn ta đúng là nghĩ tôi cố ý giận dỗi với hắn, cho rằng nếu hắn chủ động tới đây dỗ dành một chút là tôi hết giận, nào biết tôi lại quyết đoán như thế, nói bỏ con là bỏ con, nói ly hôn là ly hôn.
Vừa nghe lời này, phản ứng lớn nhất là bố mẹ chồng.
Bà ta che ngực lại, thiếu chút nữa tắt thở, chỉ thẳng vào tôi mà mắng to: “Cháu của tôi! Đồ chết băm chết vằm này! Sao lại bỏ đứa nhỏ? Mau trả cháu cho tao!”
Bố tôi đứng trước mặt tôi, giọng lạnh nhạt:
“Con gái tôi đã quyết định ly hôn với con trai ông bà! Đứa nhỏ này không bỏ chẳng lẽ giữ lại ăn tết hay sao?”