Hai cân táo - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Sau khi ra ngoài tôi trực tiếp đổi mật mã khoá cửa, sau đó xoá mật mã vân tay của Trương Diên.

Sau khi xuống dưới nhìn thấy bố mẹ, tôi không nhịn được đỏ mắt mà nhào vào lòng ngực của mẹ.

Bố tôi ở bên cạnh vỗ vỗ bả vai, nói đã chuẩn bị cho tôi luật sư ly hôn, chỉ cần tôi hạ quyết tâm, tiếp theo là “Giao tất cả cho bố mẹ xử lý!”

Tôi gật gật đầu, sờ lên bụng nói: 

“Nhân dịp lúc này tháng còn nhỏ, vẫn nên phá bỏ thôi, con không muốn con của con vừa sinh ra đã không có một gia đình hoàn chỉnh.”

Vừa vào phòng giải phẫu, không được bao lâu, đứa nhỏ đã tồn tại được hai tháng trong bụng ta, đã bị lấy ra.

Trong lòng tôi giống như mất đi một thứ gì đó, nghĩ lại từ lúc mang thai đến giờ, tôi đã từng tưởng tượng rất nhiều lần về dáng vẻ của đứa nhỏ sau khi sinh ra.

Không ngờ, tôi không thể chờ được đến lúc sinh con.

Sau khi giải phẫu xong, điện thoại của tôi có vô số cuộc gọi nhỡ của Trương Diên.

Điện thoại di động của bố mẹ tôi cũng có, chỉ là bọn họ vẫn luôn lo lắng khi tôi làm phẫu thuật, căn bản không có tâm trạng để nghe điện thoại của Trương Diên, vì thế trực tiếp tắt máy.

Lúc này Trương Diên gọi tới, vừa nghe máy, anh ta đã tức tối mắng tôi ầm ĩ.

“Chu Tình! Em thay mật mã khoá cửa trong nhà làm sao anh vào được! Em đi đâu rồi, mau về mở cửa cho anh!”

Giọng nói lớn đến nỗi bố mẹ tôi cũng nghe thấy rõ ràng, mẹ tôi dứt khoát cầm lấy điện thoại nhíu mày nói với hắn: “Trương Diên, cậu phát điên cái gì thế! Kia vốn là phòng ở được đứng tên con gái tôi, muốn sửa mật mã thành cái gì là quyền của nó!”

Trương Diên đang nổi nóng, căn bản không phát hiện ngữ khí của mẹ tôi thay đổi so với ngày thường, còn muốn tố cáo với mẹ tôi.

“Mẹ! Mẹ nhìn xem con gái ngoan mà bố mẹ dạy bảo kia! Ngày hôm qua Chu Tình ở trong siêu thị vô cớ gây rối thì thôi đi, hôm nay lại còn ầm ĩ với con! Quả thực là muốn lật trời! Bố mẹ nhất định phải dạy lại cô ấy!”

Mẹ tôi bị lời nói này của Trương Diên làm cho tức đến nỗi không nói nên lời, bố tôi lại đoạt lấy điện thoại.

Từ trước đến giờ vẫn nhẹ nhàng trầm tính, đến giờ cũng không nhịn được mà chửi ầm lên: “Trương Diên thằng khốn nạn này! Là chúng tao đã nhượng bộ mày nhiều quá nên mày không phân rõ đông tây nam bắc trắng đen phải trái gì phải không? Mày là cái thá gì chứ! Cút ngay!”

Trương Diên bị bố tôi mắng cho ngây người, vừa tức vừa nghi ngờ nói: “Có phải là Chu Tình thay đổi trắng đen không? Bố mẹ, bố mẹ nghe con nói!”

6.

Bố tôi tức mình tắt điện thoại, lại nói: 

“Chỉ tại ngày thường chúng ta đối với nó tốt quá, dám coi thường cả chúng ta!”

Bố tôi tức giận đến nỗi vội vàng gọi luật sư nhanh chóng giúp tôi làm giấy thoả thuận ly hôn và thoả thuận phân chia tài sản.

Cái gì không thuộc về Trương Diên, một đồng anh ta cũng đừng hòng được!

Xem ra bố tôi đã tức giận lắm rồi!

Rốt cuộc trước kia bố và mẹ vì muốn vợ chồng chúng tôi tình cảm hoà thuận, đã nhịn Trương Diên rất nhiều rồi.

Hiện giờ Trương Diên đối xử với tôi như thế, bố mẹ tôi cảm thấy lúc trước bọn họ rộng lượng nhẫn nại quả là trò đùa.

Tôi hơi áy náy, nếu không phải ánh mắt của tôi không tốt, coi trọng loại người như Trương Diên, sẽ không khiến bố mẹ tôi phải nhọc lòng nhiều như thế.

“Ngốc ạ, con chính là bảo bối mà bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao có chuyện nhọc lòng hay không nhọc lòng, chỉ cần con vui vẻ, bố mẹ mới có thể vui vẻ được.”

Mẹ ôm tôi an ủi.

Tuy tôi vừa mới mất đi đứa nhỏ huyết mạch tương liên với mình, nhưng tôi vẫn còn có bố mẹ.

Bọn họ mới là người nhà mà tôi cần phải quý trọng thương yêu nhất.

Khi chúng tôi về đến nhà, bố tôi đã nhờ bảo vệ cùng mang lên một xe hàng Tết đắt tiền kia lên. 

Hàng xóm thấy thế, trêu đùa: “Ồ! Lần này Tình Tình mang nhiều quà về nhà quá, nhìn bố mẹ cháu vui thế nào kìa!”

“Năm nay ăn Tết ở đây phải không? Chồng của cháu không về với cháu à?”

Tôi cười nhạt: “Năm nay chúng cháu ai về nhà nấy!”

Sau này năm nào cũng thế!

Ở chỗ chúng tôi đang hoà thuận vui vẻ,nhưng Trương Diên lại tức điên rồi.

Bởi vì ngoài việc đổi mật mã khoá cửa, tôi còn mang cả xe đồ Tết mua cho bố mẹ chồng cũng đem về nhà.

Trương Diên nhìn thấy cốp xe trống rỗng, lại choáng váng.

7.

Trương Diên điên cuồng gọi điện thoại cho tôi, tôi trực tiếp chuyển sang chế độ im lặng, không nghe một lần nào.

Anh ta lại gửi tin nhắn cho tôi.

“Chu Tình, cô điên rồi! Mau trả lại đồ Tết về cho bố mẹ tôi ngay!”

“Tốt xấu gì cô cũng sắp làm mẹ rồi, không còn là trẻ con nữa, đừng có bày cái vẻ đại tiểu thư trước mặt tôi nữa!”

“Cô không về quê với tôi thì thôi đi, quà Tết nhất định phải mang về, nếu không khi tôi mang một xe trống không về nhà bị người thân nhìn đến, mặt mũi cả nhà tôi phải để đâu!”

Tôi chỉ nhạt nhẽo trả lời một câu: “Tôi đã nói là ai về nhà nấy rồi, quà Tết nhà ai thì người ấy mua!”

 

Sau đó tôi tắt máy, cuối cùng mới được yên tĩnh.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo