Hai Kẻ Ngốc Yêu Nhau - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

9


Tôi nhìn động tác của người đàn ông đối diện, thầm đếm trong lòng.


Đây là lần thứ chín anh ấy xem điện thoại tối nay.


Xem rất thường xuyên.


Là đang nói chuyện với bạch nguyệt quang sao?


Nên mới mất hồn mất vía như vậy.


Tôi có chút nuốt không trôi, ngực như bị thứ gì đó chặn lại.


Đúng là tự chuốc lấy, hay là nên đi thôi.


Tốc độ nhai chậm lại, tôi đang nghĩ cớ để rời đi, thì Tần Sở Diệc giơ tay lau miệng, rồi hỏi tôi với vẻ mặt thoải mái, nhẹ nhõm, hỏi tôi có thích bữa tối này không.


Tôi cảm thấy mình đã nghe ra ngụ ý của anh ấy - em có thể đi được rồi.


Lời này, không phải thường là khi bữa ăn đã gần xong, chủ nhà nói với khách sao.


Thấy vẻ mặt anh ấy không còn nặng nề, cứng đờ như vừa rồi, chắc là nghĩ đến việc đợi tôi đi rồi là có thể gọi điện thoại hoặc video cho bạch nguyệt quang rồi.


Nghĩ đến đây, tôi làm sao có thể ngồi yên được nữa, nỗi uất ức và bí bách trong lòng càng nặng nề hơn, tôi đặt đũa xuống, mỉm cười: "Rất ngon."


"Cảm ơn anh đã giúp em tìm lại khuyên tai, cũng không còn sớm nữa, em phải đi rồi, mấy ngày nữa còn phải đi quay chương trình, em phải điều chỉnh lại trạng thái."


Nói xong, tôi đứng dậy, cố tình né tránh vẻ mặt của anh.


Tôi sợ mình không giấu được cảm xúc.


Nên đã không thể nhìn thấy vẻ hoảng hốt, bối rối như trời sập của anh ngay khoảnh khắc đó.


Tôi cảm thấy nếu mình còn ở lại, nhất định sẽ khóc mất, tôi nắm chặt quai túi vội vàng đi ra ngoài.


"Trời tối rồi, để anh đưa em về." Tần Sở Diệc nói vọng theo sau.


"Không cần đâu, lát em gọi xe là được." Tôi cố gắng chớp mắt thật nhanh.


Tần Sở Diệc vẫn tiễn tôi ra ngoài.


Anh ấy luôn như vậy, khách khí thì thừa mà thân mật thì thiếu, chưa bao giờ coi tôi là vợ hay người yêu, thậm chí còn không bằng bạn cùng nhà.


Thỉnh thoảng nhờ tôi việc gì đó, ví dụ như về nhà ăn cơm chung, ngày hôm sau nhất định sẽ chuẩn bị rất nhiều quà để cảm ơn.


Càng như vậy, càng là rũ sạch quan hệ giữa hai chúng tôi.


Chứng tỏ anh ấy không muốn nợ tôi bất cứ điều gì.


Thế nên tôi chỉ có thể giấu kỹ hơn tình yêu thầm kín của mình.


Đều là những người trưởng thành biết giữ thể diện, đừng tạo ra mấy lời đồn cười chê trong giới nhà giàu.


Càng không muốn nhìn thấy vẻ coi thường và áy náy trong mắt Tần Sở Diệc.


10


Khi đi ngang qua thùng rác, tôi thấy rất nhiều cành và lá hoa hồng bên trong.


Hóa ra hoa cắm trong nhà đều là tự tay anh ấy cắm, nếu không người của tiệm hoa chắc chắn sẽ dọn dẹp sạch sẽ mớ này.


Tôi còn không biết anh ấy có thể tỉ mỉ, chu đáo đến mức này.


Với số lượng này, e là toàn bộ hoa hồng trong thành phố hôm nay đều ở đây cả rồi.


Hoa cắt cành mua về phải dưỡng vài ngày mới đẹp, nên mới phải chăm sóc trước mấy ngày.


Hôm nay tôi chẳng qua là được hưởng ké ánh sáng của bạch nguyệt quang mới được ăn bữa tối dưới ánh nến này.


Ăn đến mức sắc mặt tôi tái mét.


Lồng ngực ngập tràn sự ghen tuông chua chát.


Tôi thầm nghĩ, gu thẩm mỹ của bạch nguyệt quang cũng chẳng ra sao, bình hoa trên bàn ăn kia đúng là xấu kinh khủng.


Thẩm mỹ sến súa gì đâu, bạch nguyệt quang về nước mà chỉ có thế thôi à?


Nhưng nghĩ xong, tôi lại thấy mình thật đáng thương, thật bi ai.


Bản thân mình lúc này thật xấu xí, không hề xinh đẹp, tôi không thích.


Chẳng qua chỉ là yêu thầm thất bại mà thôi, có thể đau buồn sau lưng người khác, nhưng không thể thảm hại trước mặt người ta.


Ánh đèn đường kéo dài cái bóng của hai chúng tôi đứng cạnh nhau.


Dường như như vậy, trong thế giới méo mó này, một phần cơ thể của tôi và anh có thể trùng lặp, hòa vào làm một.


Từ cái đầu đang nhung nhớ đối phương, đến trái tim đang đập nhanh vì đối phương, đều có thể hòa làm một.


Tôi thất thần nhìn xuống đất, nghĩ đến lúc tôi và Tần Sở Diệc mới cưới.


Khi đó tôi còn không giấu được tâm trạng, cố tình đi chậm lại một chút, bám lấy cái bóng của anh.


Anh phát hiện ra sẽ đi chậm lại, đợi tôi đi song song.


Mà bây giờ, anh vẫn đi song song với tôi, nhưng giữa chúng tôi lại có một khoảng trống bằng nửa thân người.


Cái bóng trên mặt đất không bao giờ có thể chạm vào nhau được nữa.


Giống như tương lai của tôi và Tần Sở Diệc.


Tầm nhìn dần mờ đi.


Tần Sở Diệc, ngay cả cái bóng của tôi anh ấy cũng muốn giữ khoảng cách.


Anh ấy ngay cả cái bóng của tôi cũng không muốn giẫm lên.


Tôi không màng đến vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh, lao lên xe taxi, cũng không muốn nói lời tạm biệt, chạy đến câu lạc bộ của con bạn thân khóc một trận đã đời.


Gọi đầy một bàn rượu, ôm nó sụt sùi không ngừng: "Đừng cản tao, hôm nay tao phải chôn vùi tình yêu của mình trong rượu!"


Cứ như vậy đi, khóc xong, say xong, tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mới.


Buồn quá, hôm nay, tay cũng không được sờ.


Tôi kéo con bạn thân lại, nói năng lộn xộn: "Mày phải canh chừng tao đấy."


"Tao sợ lát nữa tao say rượu làm càn, bắt Tần Sở Diệc lên giường cưỡng chế yêu, anh ấy lịch sự, nhất định sẽ đến đón tao..."


"Vậy tao sẽ, sẽ biến thành con giáp thứ mười ba dây dưa không dứt."


Tôi không nhìn rõ vẻ mặt của con bạn thân, nhưng chắc là nó đã đồng ý rồi.


11


Tần Sở Diệc đứng ở bên ngoài rất lâu.


Bảo vệ cũng không nhìn nổi nữa, bước tới dò hỏi xem anh có sao không.


Cặp vợ chồng này thú vị thật, một người thì ban chiều lén la lén lút như trộm, một người thì ban đêm đứng như trời trồng?


Người đàn ông hoàn hồn, đáy mắt đỏ hoe lấp lánh ánh nước, không đợi bảo vệ kinh ngạc, anh quay đầu bỏ đi.


Anh vừa chạy về nhà vừa rơi lệ, trong lòng chua xót đến phát điên.


Bữa cơm này chỉ ăn chưa đầy hai mươi phút, đã kết thúc rồi! Kết thúc rồi!


Giữa anh và Đào Cẩm, cứ thế mà kết thúc.


Cô ấy vội vã rời đi như vậy, nhất định là cảm thấy phiền phức rồi.


Anh cổ hủ, nhàm chán, trầm mặc, tuổi tác lại lớn, làm sao so được với cậu em trai trẻ trung ngon miệng kia.


Ngay cả tư cách làm tình nhân thế thân, anh cũng không có.


Về đến nhà, Tần Sở Diệc ngồi ngây ngẩn bên bàn ăn với khuôn mặt đầm đìa nước mắt, nghĩ đến điều gì đó, anh vội vã vào bếp.


Mở lò nướng, món tráng miệng sau bữa tối được chuẩn bị tỉ mỉ vì thời gian quá lâu, nhiệt độ quá cao, bánh đã xẹp xuống, mứt anh đào chảy ra ngoài, một mớ hỗn độn.


Giống như con đường tình cảm của anh.


Lầy lội đến mức không thể đặt chân, không thể tiến về phía trước.


Tần Sở Diệc im lặng lấy bánh ra, ăn từng miếng một.


Khi ánh mắt rơi vào bình hoa, tim anh lại nhói lên.


Đây cũng là thứ anh đã chuẩn bị rất kỹ, nhưng chỉ nhận được một cái liếc nhìn của cô ấy, rồi không bao giờ nhìn lại nữa.


Anh gặp cô ấy, đầu óc như phế liệu, không thể hoạt động, chỉ biết ngây ngốc nhìn chằm chằm, vừa ngu ngốc vừa khiến người ta phiền phức.


Tuổi tác anh tăng lên, nhưng trong chuyện đối xử với cô ấy, anh chẳng tiến bộ chút nào, y như hồi còn nhỏ.


Anh gửi cho trợ lý một bao lì xì, cảm ơn cái cẩm nang vô dụng kia, rồi đi đến tủ rượu lấy rượu.


Uống say sẽ không đau lòng nữa.


Vì uống say toàn thân đều đau.


Trong cơn say mông lung, Tần Sở Diệc dường như lại thấy bóng dáng vợ mình, vừa khóc vừa gọi: "Cẩm Cẩm, em cho anh chơi cùng được không, mọi người bắt nạt anh, mắng anh là thằng béo ú huhu..."


Tối nay lúc tiễn vợ về, anh đi bên cạnh cô ấy, thậm chí không dám ngẩng lên nhìn cô.


Chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cái bóng của hai người trên mặt đất.


Trước đây, thỉnh thoảng anh đi cùng cô, thấy bóng hai người trùng lên nhau, trong lòng sẽ thầm vui vẻ.


Cứ như là anh đang ôm cô ấy vậy.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo