Hai Kẻ Ngốc Yêu Nhau - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nhưng tối nay, nhìn dáng vẻ vội vã muốn rời đi của cô, trong lòng anh đột nhiên sợ hãi.


Sợ bị vẻ mặt của cô làm tổn thương, sợ đọc được sự chán ghét và xa lánh trên khuôn mặt cô.


Cho nên anh đã né tránh.


Sau này e là không thể gặp mặt nữa, có gặp lại thì mọi chuyện cũng đã khác.


Nghĩ đến đây, ngay cả cái bóng của cô anh cũng không nỡ giẫm lên, không nỡ phá hỏng.


Tần Sở Diệc thở dài, vùi mặt vào trong chăn.


Cảm thấy mình đúng là một thằng ngốc đa sầu đa cảm.


12


Điện thoại reo lên, người đàn ông tiện tay bắt máy, giọng nói trĩu nặng: "Ai đấy."


"Tôi là bạn thân của Đào Cẩm, Đào Cẩm uống say ở chỗ tôi rồi, anh có đến đón cô ấy về không?" Trong âm thanh nền còn xen lẫn giọng nói mềm mại của vợ.


Tần Sở Diệc phải mất vài giây mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh vội vàng lồm cồm bò dậy, đầu óc choáng váng.


Vợ cũ uống say rồi, phải đi đón cô ấy, đúng rồi, phải đi đón cô ấy...


Người đàn ông loạng choạng đi ra cửa, rồi lại dừng bước, ánh mắt có chút thất thần nhìn ra màn đêm bên ngoài.


Đón rồi sao nữa?


Họ cũng không thể xảy ra chuyện gì.


Lúc này, nên là bạn thân chăm sóc cô ấy về nhà, hoặc gọi cậu nhóc thế thân kia đến.


Gọi anh, không thích hợp.


Tần Sở Diệc đương nhiên muốn đến đón người, nhưng sự chăm sóc dịu dàng tối nay, sẽ biến thành sự khó xử của cô ấy vào ngày mai.


Cô ấy không thích mối quan hệ dây dưa không dứt này, nếu không cũng đã chẳng tìm thế thân rồi dứt khoát đề nghị ly hôn.


Anh qua đón, trong mắt cô ấy chẳng phải là ông chồng cũ phiền phức sao?


Tần Sở Diệc không muốn như vậy.


Yết hầu của người đàn ông trượt lên xuống mấy lần, giọng nói khàn đặc: "... Xin lỗi, bây giờ tôi không tiện qua đó."


Đầu dây bên kia im lặng vài giây: "Không sao, làm phiền anh rồi."


Tần Sở Diệc cuộn mình trong một chiếc chăn nhỏ mềm mại cũ kỹ, cả thể xác lẫn tinh thần đều khó chịu đến mức sắp sụp đổ, anh ngơ ngác ngồi thẫn thờ đến hừng đông.


13


Tôi không biết tối qua mình đã uống bao nhiêu, chỉ biết lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm truyền nước trong bệnh viện.


"Làm phiền mày rồi." Tôi áy náy nhìn con bạn thân đang ngủ gật bên cạnh giường.


Nó xoa xoa cổ: "Chuyện nhỏ, truyền xong là về được rồi, về ngủ một giấc, tắm rửa sạch sẽ, tao mời mày ăn bữa thịnh soạn, rồi tìm cho mày mười anh người mẫu."


Tôi cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu, tao không có tâm trạng."


Con bạn thân ngập ngừng, kéo dài giọng: "Cái đó... tối qua, tao có gọi cho Tần Sở Diệc."


Tôi giật mình, ngồi bật dậy, đầu óc choáng váng: "Mày gọi cho ảnh làm gì?"


"Thì tao muốn tác hợp cho hai người, nhưng mà, ảnh nói ảnh không tiện." Con bạn thân vẻ mặt hối hận, rõ ràng cũng cảm thấy mình có lòng tốt làm hỏng việc.


Tôi ngây ngẩn ngồi đó, kim tiêm trên mu bàn tay vô tình bị giật ra, kéo theo một vệt máu.


"Đến nửa đêm mà ảnh còn không tiện rồi, mày cũng nên thử tìm bạn mới đi." Con bạn thân nhỏ giọng khuyên tôi.


Tôi đáp lại một tiếng đầy tê tái.


Không ai có thể mãi sống trong quá khứ.


Đều phải nhìn về phía trước thôi.


Một tháng sau, tôi được mời tham dự một bữa tiệc tối, Tần Sở Diệc cũng có mặt.


Tôi lại, lại uống say.


Hậu quả...


14


"Anh cút đi, anh cút đi cho tôi! Đi tìm cô ta đi, đừng làm phiền tôi nữa!"


Trong phòng khách sạn, tôi vừa khóc vừa đẩy Tần Sở Diệc trước mặt.


Tối nay là một buổi tiệc thương mại, tôi chính thức trở lại để lộ diện.


Gặp Tần Sở Diệc là chuyện có thể đoán trước.


Tôi và anh ấy kết hôn chớp nhoáng, lại còn là kết hôn bí mật. Là anh ấy đề nghị, chắc là không muốn bạch nguyệt quang ở nước ngoài biết rồi đau lòng.


Lúc đó sự nghiệp của tôi đang gặp trắc trở, cũng không muốn lộ tin kết hôn thương mại hào môn để rồi phiền phức, nên tôi đã đồng ý.


Chỉ có gia đình hai bên và một số ít bạn bè thân thiết mới biết chúng tôi đã kết hôn.


Vì vậy tối nay, tôi và Tần Sở Diệc, thậm chí còn phải được người khác giới thiệu mới có thể gặp mặt và bắt tay.


"Tần tổng, tôi xin giới thiệu, đây là Đào Cẩm, tiểu thư lá ngọc cành vàng nhà họ Đào."


"Tiểu Cẩm, đây là Tổng giám đốc Tần Sở Diệc, chắc cô cũng nghe nói ở nhà rồi."


Thế là chúng tôi bắt tay nhau dưới sự giới thiệu của người ngoài, mỗi người nói một câu "hân hạnh".


Họ còn không biết chúng tôi đã kết hôn, rồi lại ly hôn.


Thật mỉa mai, nhưng đây là thực tế, chúng tôi đều có sự lựa chọn riêng, và mối quan hệ giữa tôi và anh ấy chắc chắn không thể là tình cảm thuần túy.


Tôi cứ tưởng một tháng trôi qua, đối diện với Tần Sở Diệc thêm lần nữa tôi có thể giữ được bình tĩnh, nhưng một câu nói của anh ấy đã khiến tôi hoàn toàn vỡ vụn.


Anh ấy nói: "Nếu em kết hôn, có thể gửi thiệp mời cho anh không."


Rõ ràng, đối với anh ấy, cuộc hôn nhân của chúng tôi đã hoàn toàn là quá khứ, chỉ còn là quan hệ đối tác kinh doanh, có thể tiếp tục nói chuyện giữa hợp tác và lợi ích.


Nhưng đối với tôi, anh ấy vẫn là mối tình thầm kín khó quên.


Thật lòng mà nói, giây phút này tôi thực sự cảm thấy Tần Sở Diệc quá tuyệt tình, là một doanh nhân đặt lợi ích lên hàng đầu, hình ảnh của anh ấy trong lòng tôi tự dưng bị thu nhỏ lại một chút.


Tôi cố nén cơn choáng trong đầu, siết chặt ly rượu, mỉm cười đáp lại: "Tất nhiên rồi, Tần tổng cũng vậy."


Sau đó tôi và anh ấy mỗi người đi một hướng.


Tôi nghĩ dáng vẻ quay lưng bước đi của mình chắc chắn rất phóng khoáng và cô độc dũng cảm.


Sau này hỏi Tần Sở Diệc, anh ấy nói trông tôi như một con mèo nhỏ đáng thương đang đi tìm bát sữa.


Lúc đó anh ấy nhìn chằm chằm, trong đầu chỉ nghĩ vợ cũ thật đáng yêu.


À, sau này sẽ là vợ của người khác rồi.


Tôi uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng Tần Sở Diệc, người vẫn luôn lặng lẽ quan sát bên này đã nhờ nhân viên phục vụ đưa tôi lên lầu nghỉ ngơi.


Để không bị phát hiện, một lúc sau anh ấy mới viện cớ lén lút đi theo.


Tôi đã say mèm, nhìn thấy anh ấy thì vừa căm phẫn vừa ấm ức, không kiềm chế được kéo cổ áo anh ấy: "Anh có biết không, em ghét thái độ này của anh nhất!"


15


Tần Sở Diệc không biết tối nay trái tim mình đã tan vỡ bao nhiêu lần.


Có lẽ là đã thành tro bụi rồi.


Trong những dịp thế này, anh muốn đường hoàng bước đi bên cạnh vợ cũ, tay trong tay, được giới thiệu là chồng cô ấy biết bao.


Nhưng ngay sáng nay, anh đã thấy tin đồn trên các trang mạng xã hội: “Ảnh hậu tái xuất, Đào Cẩm sắp có tin vui.” 


Đính kèm là ảnh chụp cảnh cô ấy cùng cậu em trai couple tham gia nhiệm vụ tại cửa hàng áo cưới trong chương trình thực tế.


Tuy cô ấy không mặc váy cưới, nhưng cậu bé đó đã quỳ xuống cầu hôn ngay tại chỗ.


Tập phát sóng đó đạt tỷ suất người xem cao kỷ lục, các fan couple lũ lượt ăn mừng, chiếm luôn mấy hot search liền, Tần Sở Diệc muốn không thấy cũng không được.


Anh đã trăn trở vì chuyện này cho đến tận bây giờ, lại bị tin đồn trên mạng kích động khiến anh hoàn toàn sụp đổ.


Sắp có tin vui.


Vẫn là bức ảnh đó.


Không phải công khai thì là gì?


Cả buổi tiệc anh hồn vía lên mây, cho đến khi vợ cũ được giới thiệu với anh mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nén nỗi chua xót trong lòng mà bắt tay chào hỏi.


Vợ cũ hôm nay thật xinh đẹp, lấp lánh, là ngôi sao nhỏ đẹp nhất.


Ánh mắt người đàn ông vô thức dán chặt vào cô, như một con robot được lập trình sẵn, cô đi đến đâu anh nhìn theo đến đó.


Sau khi ánh mắt chạm nhau lần nữa, Tần Sở Diệc cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được.


Thật phiền phức.


Vợ cũ hôm nay đến để giao thiệp làm ăn, bị anh nhìn chằm chằm như vậy không biết sẽ khó chịu đến mức nào.


Cô ấy dịu dàng, rộng lượng không chấp nhặt, anh không thể không biết điều.


Thế là, trong sự mặc cảm và chua xót, Tần Sở Diệc chủ động bước tới, tìm một cái cớ để che đậy hành vi "nhìn trộm" vừa rồi của mình.


"Nếu kết hôn, có thể gửi thiệp mời cho anh không?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo