Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả quá trình diễn ra chỉ trong vài giây, trơn tru đến mức tôi và Tiểu Nhiễm đều phải kinh ngạc trợn mắt nhìn nhau.
Trong lòng cả hai chúng tôi cùng vang lên một suy nghĩ giống nhau—
Đúng là một bông "bạch liên hoa" chính hiệu!
Sau khi dọn dẹp "chiến trường" xong, cô ta vỗ ngực thở phào một hơi, rồi mới chậm rãi xoay người lại, đối diện với tôi.
Ánh mắt của cô ta không còn vẻ ngọt ngào đáng yêu trước camera nữa, mà thay vào đó là một tia oán trách.
"Cô chính là chủ nhà?"
Cô ta kéo dài giọng, nhìn tôi chằm chằm, giọng điệu không vui:
"Vậy cô định bắt tôi dọn đi thế nào?"
Câu hỏi của cô ta khiến tôi sững người trong giây lát.
…
Là cô ta cưỡng chiếm biệt thự của tôi.
Là cô ta phá hủy đồ đạc của tôi.
Là cô ta livestream bịa đặt, bôi nhọ tôi và Tiểu Nhiễm.
Vậy mà bây giờ, cô ta lại tỏ thái độ giống như tôi đang làm khó cô ta?!
Lẽ nào bây giờ tôi còn phải cầu xin cô ta dọn đi hay sao?!
Tôi cạn lời.
Nhưng Tiểu Nhiễm thì không khách sáo như tôi, lập tức chống nạnh, giọng nói đầy phẫn nộ:
"Dọn ngay! Ngay lập tức! Ngay bây giờ!"
"Tiểu tiên nữ" cười khẩy, khoanh tay trước ngực, ngả người dựa vào bàn, vẻ mặt đầy khiêu khích:
"Làm gì có chuyện bảo tôi dọn đi là tôi phải đi chứ?"
"Tiểu tiên nữ" nghiêng đầu, trừng mắt lườm Tiểu Nhiễm, vẻ mặt như thể cô ấy mới là người xen vào chuyện không liên quan đến mình.
Cô ta bĩu môi, giọng nói càng thêm khó chịu:
"Tôi có rất nhiều quần áo, mỹ phẩm, cả một bộ thiết bị livestream nữa.
"Cho dù các cô có gọi dịch vụ chuyển nhà đến giúp tôi, cũng phải mất hai, ba ngày mới xong."
…
Tôi còn chưa kịp tức giận, thì câu tiếp theo của cô ta đã khiến tôi suýt phát bệnh tim.
"Khoan đã, cái gì mà "các cô gọi dịch vụ chuyển nhà"?"
Tôi cắt ngang ngay lập tức, tức đến mức giọng nói run lên:
"Là cô dọn đi! Ai bảo chúng tôi phải bỏ tiền thuê người giúp cô?!"
Cô ta nhún vai, nhìn tôi đầy thản nhiên, một chút hổ thẹn cũng không có:
"Dĩ nhiên là các cô phải trả tiền rồi.
"Chi phí chuyển nhà chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng là—các cô đã làm lỡ buổi livestream của tôi.
"Vậy tổn thất tiền lương của tôi tính thế nào đây?"
"Chuyển khoản thẳng vào tài khoản ngân hàng của tôi, hay là tiện tay gửi một quả rocket trên nền tảng livestream?"
…
Tôi muốn táng cho cô ta một cú trời giáng.
Đây là cái lý lẽ quái quỷ gì?!
Là cô ta ngang nhiên chiếm nhà của tôi!
Là cô ta phá hoại đồ đạc của tôi!
Bây giờ tôi còn phải đền bù tiền tổn thất công việc cho cô ta sao?!
Tôi siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận:
"Cô có biết mình đang nói cái gì không?"
"Cô chiếm đoạt nhà tôi, bây giờ tôi lấy lại, mà cô còn đòi tôi trả tiền?! Cô có biết thế nào là xấu hổ không?"