Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1.
"Đừng mà..."
Nhìn người đàn ông cứng rắn trước mặt, tôi không kìm được mà lùi về sau.
Nhưng lại bị anh ta túm lấy cổ chân, kéo mạnh tôi vào giữa hai chân anh ta.
Trong mắt anh ta cuộn trào những đợt sóng ngầm mang theo sự xâm lược mạnh mẽ.
Trốn không thoát, chỉ đành chấp nhận hình phạt.
Khi tôi một lần nữa trải nghiệm cảm giác pháo hoa đang nở rộ thì đột ngột tắt ngấm, một cảm giác hụt hẫng ập đến.
Thì ra là mơ, tôi lại mơ thấy mấy chuyện linh tinh giữa tôi và anh hàng xóm.
Vứt hết những thứ trong đầu ra ngoài, tôi vươn vai đi ra sân phơi nắng.
Đôi mắt thị lực 5.2 của tôi ngay lập tức phát hiện ra một thứ không thuộc về khoảng sân này.
Quần lót... của đàn ông.
Tôi chết lặng.
Nó đang vắt vẻo trên yên chiếc xe điện của tôi.
Tôi nhìn trái ngó phải, món đồ này chắc chắn là của anh hàng xóm thô kệch Tưởng Tùy.
Ngày thường gặp anh, lúc nào cũng là bộ dạng lạnh lùng, người lạ chớ lại gần.
Sự tò mò thôi thúc tôi tiến lên, cầm nó lên ngắm nghía một hồi.
Cũng không tệ nha, xem ra là hàng thật giá thật.
Liên tưởng đến thứ căng phồng mà mình từng nhìn trộm, tôi xấu hổ đỏ mặt.
Bình thường nói chuyện với anh thêm một câu, anh còn chẳng thèm đáp lại.
Lần này tôi muốn xem thử liệu anh có chủ động đến tìm tôi không.
2.
Đợi đến chập tối, Tưởng Tùy với quả đầu đinh và làn da ngăm đen mới xuất hiện.
Anh mặc một chiếc áo ba lỗ trắng rộng thùng thình, hai “hạt đậu đỏ” thấp thoáng ẩn hiện.
Cánh tay rắn chắc, gân xanh nổi lên, kéo dài đến tận mu bàn tay, khiến tôi nhìn mà không kìm được ảo tưởng, làm hai má đỏ bừng.
"Xin hỏi đồ của tôi có bị gió thổi sang sân nhà cô không?"
Vẻ mặt anh thản nhiên, như thể thứ bị mất không phải là quần lót, mà chỉ là một món quần áo bình thường.
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh.
"Quần lót thì có một cái, không biết có phải của anh không."
Anh điềm tĩnh "ừm" một tiếng, nhưng trên mặt lại thoáng qua một tia ngượng ngùng.
"Là của tôi."
Tôi nhướng mày, đưa đồ cho anh.
Lòng bàn tay thô ráp của anh lướt qua mu bàn tay tôi, rồi mới từ tốn nhận lấy.
"Cảm ơn."
Hơi ấm của anh dường như vẫn còn vương trên tay tôi, lan vào tận đáy lòng tôi.
Tôi nhìn anh chằm chằm, thầm nghĩ tại sao anh có thể cầm món đồ riêng tư trước mặt người khác giới mà mặt không hề biến sắc thế nhỉ.
Nào ngờ giây tiếp theo, anh cúi người xuống, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai tôi.
Cảm giác tê dại lan khắp cơ thể.
"Trưa mai tôi mời cô ăn cơm, coi như cảm ơn."
Sau đó, đôi tay mạnh mẽ ấy cầm đồ rời đi.
Tôi mở miệng định giải thích, nhưng đôi chân dài của anh đã bước vào cổng nhà từ lúc nào.
Vừa nghĩ đến việc ngày mai sẽ được sang nhà anh ăn cơm, tôi đã phấn khích như khỉ con.
Lại có cơ hội chiêm ngưỡng thân hình của anh rồi.
Thật muốn nhảy tưng tưng trên giường vài cái.
Mỗi ngày ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ nhà anh bay sang, tôi chỉ ước có thể bắt cóc anh về nấu cơm cho mình.
Lần này có lộc ăn rồi.
3.
Hậu quả của việc quá phấn khích là mất ngủ, mãi đến lúc gà gáy tôi mới ngủ thiếp đi.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi mơ màng bò dậy mở cửa.
Người đứng trước cửa là Tưởng Tùy.
Mùa hè nóng nực, anh ăn mặc mát mẻ, tôi không kìm được mà mở to mắt ngắm nhìn.
Anh nắm tay đặt bên môi ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lảng tránh, vẻ mặt không tự nhiên.
"Cơm nấu xong rồi, cô sửa soạn rồi qua ăn nhé."
Lúc này tôi mới hoàn hồn, vội vàng đáp lời.
Lúc về phòng thay đồ, tôi mới nhận ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì.
Tôi mặc váy hai dây, không mặc nội y, chắc Tưởng Tùy đã nhìn thấy hết rồi.
Tôi rửa mặt, hít một hơi thật sâu rồi đi thẳng sang nhà anh.
"Chào ông bà ạ."
Tôi ngoan ngoãn chào ông bà Tưởng.
Tôi đi vào bếp theo lời chỉ dẫn của bà Tưởng.
Tưởng Tùy đang ở trong bếp chuẩn bị món cuối cùng.
Tôi hăng hái xung phong: "Để tôi giúp anh nhóm lửa nhé."
"Không cần, cô..."
Tôi ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đẩu nhóm lửa: "Tôi làm được mà, tin tôi đi."
Thật ra lúc tôi đến đây thuê nhà, Tưởng Tùy vẫn chưa về. Tôi và ông bà Tưởng đã thân thiết rồi anh mới xuất hiện. Anh là cháu trai của ông bà.
Bà Tưởng còn đặc biệt nói với tôi rằng Tưởng Tùy vẫn còn độc thân.
Anh thành thạo đổ dầu, cho tôm vào chảo, đúng chuẩn người chồng hiền, người cha tốt.
Tôi thò đầu ra nhìn, thanh tre trong bếp lò bỗng nổ lách tách, bắn tia lửa vào quần áo tôi.
Tưởng Tùy vội lao tới phủi quần áo cho tôi, sợ tôi bị bỏng.
Tôi nhân cơ hội đặt tay lên cánh tay trần của anh, cảm nhận cơ bắp rắn chắc, không kìm được mà nắn nhẹ.
Tưởng Tuy dừng động tác, nhìn tôi với ánh mắt khó tả.
Tôi hơi ngượng ngùng thu tay về. Tôi không sao, quần áo cũng không sao.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, cuối cùng tôi bị "xách" ra ngoài.
Đợi thức ăn được dọn lên đủ, tôi định đi xới cơm thì bị anh giành trước.
"Ít thôi ít thôi, tôi không ăn hết nhiều vậy đâu."
Tưởng Tùy hơi nhíu mày, "Ăn ít vậy sao được?"
"Được mà được mà, tôi muốn ăn tôm."
Mắt tôi dán chặt vào đĩa tôm không rời.
Ông bà Tưởng gắp thức ăn vào bát rồi sang nhà hàng xóm tán gẫu.
Tưởng Tùy ăn cơm rất nhanh, nhưng động tác không hề thô lỗ. Tôi mới ăn được nửa bát thì anh đã ăn xong hai bát.
Tôm có vỏ khó bóc, nên tôi ăn rất chậm.
"Ăn từ từ thôi." Anh đặc biệt dặn dò một câu.
Anh rửa tay xong rồi quay lại, bắt đầu bóc tôm.
Nhìn những ngón tay thon dài của anh linh hoạt bóc vỏ tôm, tôi thầm xuýt xoa: đôi tay này thật đẹp.
Mải suy nghĩ vẩn vơ, tôi ngồi vắt chéo chân, rung đùi.
Ai ngờ dép bị văng ra, mu bàn chân tôi chạm vào bắp chân anh.
Cảm nhận cơ bắp chân anh dần cứng lại, cả người tôi như hóa đá.
Qua lớp quần mỏng, nhiệt độ cơ thể anh như muốn làm tôi tan chảy.
Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như thường. Tôi hơi sợ, muốn rút chân về nhưng chân lại cứng đờ.
Tôi định nói gì đó để xua tan sự ngượng ngùng, nhưng người đàn ông đối diện vẫn đang tiếp tục bóc tôm. Tôi cúi đầu ăn cơm, phải một lúc lâu sau mới rút chân về được.
Nhưng khổ nỗi chiếc dép đã bay tít vào gầm ghế của anh.
"Ăn hết đĩa tôm này đi."
Anh đặt cả đĩa tôm đã bóc vỏ trước mặt tôi.
Không hiểu sao, tôi lại nghe ra một chút cưng chiều trong giọng nói của anh.
Tôi ngơ ngác gật đầu, trong lòng vui như mở hội.
Nhân lúc anh vào bếp, tôi nhảy lò cò qua đó, định mang dép vào.
"Cô đang làm gì vậy?"
Tôi đứng im tại chỗ trong tư thế co một chân lên, ngượng chín cả người. Nào ngờ giây tiếp theo, lúc anh bước tới thì tôi loạng choạng ngã. Tưởng Tùy bèn bế tôi lên kiểu công chúa, tôi lại nhân cơ hội sờ cánh tay anh một cái.
Anh liếc nhìn tôi đầy ẩn ý, đặt tôi ngồi xuống ghế, tìm dép rồi xỏ vào chân tôi.
Mắt tôi mở to, anh tự tay mang dép cho tôi.
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy cổ chân tôi, màu trắng của da tôi và màu đen của da anh tạo thành sự tương phản rõ rệt, càng nhìn tim tôi càng nóng ran. Trời đất ơi, phú quý ngút trời này cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi sao?
4.
Ngày hôm sau, tôi ra thị trấn mua ít đồ rồi về.
Tôi xách thịt và rau đến gõ cửa nhà Tưởng Tùy.
Nhìn người đàn ông mở cửa cho tôi với nửa thân trên để trần, nụ cười trên mặt tôi rạng rỡ.
"Tôi góp nguyên liệu, anh nấu, rồi chúng ta ăn chung được không?"