Hàng Xóm Nhà Tôi Là Hán Tử Thô Kệch - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Anh nhận lấy đồ trên tay tôi, nghiêng người sang một bên.


Lúc tôi mỉm cười đi qua bên cạnh anh, anh ghé vào tai tôi thì thầm: "Lần sau đừng mang đồ đến nữa."


Tôi khựng lại, quay đầu nhìn anh với ánh mắt đáng thương.


Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt vừa nóng rực vừa kìm nén.


"Muốn ăn gì cứ nói trước với tôi, tôi làm cho."


Dứt lời, anh quay người vào bếp, để lại mình tôi đứng đó ngắm nhìn bóng lưng đầy sức mạnh của anh.


Vai rộng, eo thon, mông cong, chân dài.


Chậc chậc, đúng là chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu mà.


Thấy tôi vào bếp, mặt anh liền sa sầm.


Mới lúc nãy vẫn còn vui vẻ, sao đột nhiên lại tối sầm rồi. Lòng dạ đàn ông đúng là thất thường như thời tiết, không thể đoán được.


"Cô ra ngoài chơi đi, hôm nay không dùng bếp lò."


Anh giải thích một câu. Tôi nhướng mày, chắc chắn là vì chuyện lần trước.


Anh sợ tôi giúp lại thành phá.


Nhưng anh không mặc áo, chỉ quàng một chiếc tạp dề.


Cơ bụng và hai “hạt đậu đỏ” thấp thoáng, cùng với cơ bắp trên cánh tay, khiến tôi không thể rời mắt. Phải công nhận, cơ bắp săn chắc — mãi là chân ái!


Tôi đâu nỡ ra ngoài, cứ như cái đuôi lẽo đẽo đi theo anh.


Anh cũng không nói gì thêm, ngược lại còn bưng ra một quả dưa hấu to.


Rửa sạch, rồi cắt cho tôi một miếng.


Mùa hè nóng nực phải ăn dưa hấu mát lạnh mới đúng điệu.


Tôi ăn xong một miếng, anh thuận tay đưa cho tôi miếng nữa.


Tôi ngạc nhiên nhìn anh, anh cất đồ xong thì bắt đầu nấu ăn. Không hiểu sao, thấy anh nghiêm túc như vậy, tôi lại muốn trêu anh. Lúc anh đang rửa rau, tôi đưa miếng dưa hấu đến bên miệng anh.


Anh nghiêng đầu nhìn tôi, không hiểu gì. Tôi bĩu môi, mắt long lanh nhìn anh.


"Anh cũng ăn đi, xem anh nóng đến toát mồ hôi rồi kìa."


Tôi còn đưa tay lau giọt mồ hôi trên trán anh, bếp nhà anh khá oi bức.


Vẻ mặt anh u ám khó đoán, nhưng vẫn cắn một miếng dưa hấu trên tay tôi.


Anh đã mở ra một thế giới mới cho tôi. Tôi cứ quấn lấy anh cho đến khi anh ăn hết miếng dưa. Nước dưa hấu chảy xuống, Tưởng Tùy tiện đà liếm một cái.


Rồi anh lại thản nhiên đi nấu ăn.


Tôi lại hóa đá tại chỗ, mặt đỏ bừng.


A a a a a......


Anh liếm tay tôi, nước dưa hấu chảy xuống tay tôi, thế là anh liếm luôn.


Mặt hồ yên ả trong lòng tôi bỗng nổi sóng, cuộn trào điên cuồng.


Tôi thừa thắng xông lên, lấy chiếc khăn tay nhỏ cố tình mang từ nhà sang lau mồ hôi cho anh.


Dù cuối cùng bị người đàn ông không chịu nổi nữa đuổi ra khỏi bếp. 


Tôi ngồi ngoài sân nhìn bóng dáng trong bếp. Đẹp trai thế này, lại có cơ bụng, còn biết nấu ăn, người đàn ông tốt như vậy, xem ra tôi phải chủ động tấn công thôi.


5.


Chưa kịp để tôi chủ động tấn công thì đã có người ra tay trước. 


Hôm nay tôi cố tình ăn diện một phen rồi mới sang nhà anh. Nào ngờ ngoài sân đã có một cô gái ngồi đó, thuộc tuýp người lanh lợi, tinh nghịch.


"Hỷ Hỷ à, mau lại đây, bà giới thiệu cho cháu người này."


Bà Tưởng vẫy tay gọi tôi lại.


"Đây là Vương Ngọc, cháu gái bà Vương ở đằng trước."


Tôi mỉm cười chào cô ấy, cô ấy có vẻ hơi miễn cưỡng.


"Con bé này, ngày xưa thích lẽo đẽo theo sau Tưởng Tùy lắm, suốt ngày gọi anh Tưởng, giờ ngoảnh đi ngoảnh lại đã lớn thế này rồi."


Vương Ngọc nghe vậy bèn tiếp lời: "Vì cháu thích anh Tưởng nhất mà."


Ánh mắt cô ấy rõ ràng là đang thăm dò tôi. Tôi mỉm cười nghe hai người họ nói chuyện, thỉnh thoảng hỏi xen vào một hai câu.


Ngồi mãi cũng ngượng ngùng, tôi đứng dậy vào bếp phụ giúp. Tưởng Tùy thấy tôi, vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ. Hôm nay hiếm khi anh mặc áo phông, không cởi trần cũng không mặc áo ba lỗ. Tôi chào anh, anh "ừm" một tiếng.


Tôi nói để tôi phụ giúp, anh bảo không cần, một mình anh là được. Tôi tựa vào cửa, càng nhìn anh, càng thấy anh hợp đi tu. Tôi cứ ngỡ tính anh vốn dĩ lạnh lùng, nào ngờ khi gặp Vương Ngọc lại khác hẳn.


"Anh Tưởng, lâu lắm rồi anh không về."


Giọng Vương Ngọc nũng nịu xen lẫn trách móc.


Tưởng Tùy cười nhạt, "Anh bận."


Cứ thế Vương Ngọc hỏi, Tưởng Tùy đáp.


Tôi hoàn toàn giống như món cá hấp chua cay trên bàn, vừa chua chát, vừa vô dụng, lại vừa thừa thãi.


Bực mình, tôi quay người ra khỏi bếp, ngồi ngoài sân ngắm hoa bà trồng.


Mải ngắm hoa đến ngẩn người, Tưởng Tùy gọi tôi hai lần mà tôi không nghe. Mãi đến khi anh bước tới, cúi người gọi tôi, tôi mới hoàn hồn. Tôi liếc nhìn vào trong cổ áo anh, ngắm “phong cảnh” bên trong.


"Xin lỗi, vừa nãy đang mải suy nghĩ."


Anh nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.


"Ăn cơm thôi."


Bữa cơm hôm nay thịnh soạn hơn mọi khi.


"Ngọc Ngọc, sau này thường xuyên đến chơi nhé, cháu xem, cháu vừa đến là anh Tưởng của cháu đã nấu bao nhiêu món ngon."


"Ngọc Ngọc, không phải cháu thích ăn cá hấp chua cay nhất sao?"


"Ăn nhanh đi, làm riêng cho cháu đấy."


Ngoài mặt tôi vẫn cười nói, nhưng ăn cơm mà như nhai sáp. Chỉ thấy Vương Ngọc ngồi cạnh Tưởng Tùy, líu lo kể chuyện ở trường. Còn Tưởng Tùy thì mỉm cười, làm một người lắng nghe đúng mực.


"Hỷ Hỷ, sao cháu không ăn cá? Ăn nhiều cá vào, tốt cho sức khỏe."


Bà Tưởng nhiệt tình nói với tôi. Tôi miệng thì dạ vâng, nhưng đũa không hề gắp.


Nhân lúc Vương Ngọc gắp thức ăn cho anh, tôi bạo gan duỗi chân qua.


Sắc mặt Tưởng Tùy hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.


Anh ngồi im không nhúc nhích, mặc cho tôi làm đủ mọi hành động trêu chọc. 


Ăn cơm xong, tôi lập tức kiếm cớ chuồn đi.


"Ăn dưa hấu xong rồi hẵng đi."


Hiếm khi Tưởng Tùy chủ động nói chuyện với tôi.


Liếc nhìn Vương Ngọc sau lưng anh, tôi khéo léo từ chối.


"Để cho em Ngọc Ngọc ăn đi, tôi không thích ăn."


Về đến nhà, tôi nhanh chóng đi mua hai quả dưa hấu to để ở nhà. Tưởng Tùy độc thân, nhưng lại có một cô em gái thanh mai trúc mã kém vài tuổi. Nhìn cái cách họ đối xử với nhau, tôi chắc chẳng có cửa rồi.


Thôi không xếp hàng nữa, vốn dĩ cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, thấy sắc nảy lòng tham.


Nằm trên ghế, vừa bật quạt, vừa ăn dưa hấu, nhưng trong lòng cứ thấy bứt rứt.


Tại sao dưa hấu tôi mua lại không ngọt bằng dưa hấu Tưởng Tùy mua nhỉ?


6.


Từ hôm đó trở đi, tôi không sang nhà Tưởng Tùy nữa.


Ngày đầu tiên, cơm nấu xong, thấy tôi không đến, anh sang tìm tôi.


Tôi không muốn gặp anh, nên cứ trốn trong nhà không ra.


Anh tưởng tôi không có ở nhà nên bỏ đi. 


Ngày thứ hai, tôi thấy cứ trốn mãi như vậy cũng không hay. Nhìn người trước mặt, tôi thành khẩn nói:


"Cảm ơn anh, cả ông bà nữa, đã cho tôi ăn chực nhiều bữa như vậy."


"Tôi hay thức khuya, buổi trưa không dậy nổi, sau này mọi người ăn cơm không cần gọi tôi đâu, cảm ơn nhé."


Ánh mắt anh phẳng lặng như nước, nhưng quanh người lại toát ra vẻ u ám. Tôi thấy anh thật lợi hại, trời nóng thế này mà đứng cạnh anh lại cảm thấy mát lạnh.


Anh không nói một lời, quay người bỏ đi.


Lát sau, tôi lại nghe thấy tiếng cười của Vương Ngọc.


Mấy ngày nay, lúc nào tôi cũng nghe thấy tiếng của Vương Ngọc từ nhà bên cạnh vọng sang.


Lòng tôi bỗng dưng bị tiếng cười ấy làm cho rối bời. Tôi mua sữa và hoa quả. Nhân lúc Tưởng Tùy không ở nhà, tôi mang qua biếu ông bà.


Tôi cũng nói lại với ông bà những gì đã nói với Tưởng Tùy. Thấy cũng hòm hòm, tôi định đứng dậy đi về thì anh trở về. Thấy tôi định đi, anh đưa tay giữ cánh tay tôi lại.


"Ăn cơm xong rồi đi."


"Chỉ có mình cô thôi."


Tôi định từ chối, nhưng anh lại nói một câu không đầu không cuối như vậy.


Làm tôi đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo