Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô bạn thân năm xưa giờ đây chua ngoa, cay nghiệt, tên tra nam kia cũng vênh váo.
Tôi nhíu mày, trò này đã cũ rích rồi, sao cô ta vẫn còn muốn chơi thế nhỉ.
"Chà, cái miệng của cậu vẫn thối như vậy, hai người hôn nhau kiểu gì thế?"
Cô ta mặt dày, trên mặt chỉ hơi ửng hồng.
Chưa kịp để cô ta mở miệng, tôi nói tiếp: "Ồ, Trương Hưng Duy mua túi cho cậu à?"
Cô ta thấy tôi để ý đến chiếc túi của mình, liền tỏ ra đắc ý.
"Đây là quà Hưng Duy tặng tôi đấy, trị giá hơn chục vạn."
"Cái túi này, ở thành phố chúng ta chỉ có một cái thôi đấy."
"Không phải tôi nói cậu chứ, bạn bè bao năm, khuyên thật lòng, mau tìm người mà gả đi, như vậy sẽ không cần phải tự mình nỗ lực nữa."
"Muốn gì cứ đòi chồng là được, đúng không chồng?"
Trương Hưng Duy cà lơ phất phơ vuốt tóc Lý Tâm Na, "Vẫn là em có mắt nhìn, cưng à."
Hai người họ kẻ tung người hứng hạ bệ tôi, tôi nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
Đợi tôi ăn no uống đủ, gã trai quê của tôi mới đủng đỉnh xuất hiện. Đầu đinh, da ngăm, cao lớn, lại còn mặc một bộ vest đen, trông cực kỳ đẹp trai.
"Xin lỗi, anh đến muộn."
14.
Đối với những lời chế nhạo của họ, tôi chỉ có thể nói rằng túi của Lý Tâm Na là hàng giả, còn Trương Hưng Duy thì đã ngoại tình.
Sau khi cùng gã trai quê khuynh đảo buổi họp lớp, tôi hiên ngang rời đi.
Ngay trong đêm, tôi và Tưởng Tùy trở về quê.
Tưởng Tùy tiễn tôi đến cửa, thấy tôi không nói một lời định vào nhà, anh kéo mạnh tôi vào lòng.
Tôi đâm sầm vào lòng anh, mặt áp vào trái tim đang đập thình thịch của anh.
"Em không có gì để nói với anh sao?"
Tôi không trả lời câu hỏi của anh, chỉ ôm chặt lấy anh.
Nhưng anh không thỏa mãn, trực tiếp hôn tôi một cách mạnh bạo.
Sức lực của gã trai quê không phải là thứ tôi có thể bì được, hơn nữa tôi cũng không có ý định từ chối.
Tôi giả vờ bị động đón nhận.
Nụ hôn của anh triền miên trên môi tôi, từ tốn nghiền ngẫm, khiến lòng tôi xao động không yên.
Đợi đến khi tôi thở gấp, nụ hôn của anh cũng từ môi chuyển xuống cổ, khiến tôi run rẩy, cảm giác tê dại lan khắp cơ thể.
Một cơn gió thổi qua, tôi hơi tỉnh táo lại, đẩy anh ra, rồi quay người vào nhà.
Bỏ lại một mình Tưởng Tùy đứng ngoài cửa.
Ban đầu, tôi nghĩ những chuyện như vậy nên đợi đến khi chúng tôi xác định quan hệ rồi mới làm.
Mấy đêm gần đây, những giấc mơ ngày càng táo bạo, tôi cũng ngày càng bứt rứt.
Nhất là khi nhìn thấy Tưởng Tùy gần như ngày nào cũng "khỏa thân" trước mặt tôi, đầu óc tôi quay cuồng.
Cuối cùng cũng chờ được một ngày anh đi tụ tập với bạn thân, uống say trở về.
Nhìn Tưởng Tùy loạng choạng đi lại trước cửa nhà tôi, gọi vài tiếng, còn gọi điện cho tôi.
Tôi không thèm để ý.
Tôi đứng trong sân nhìn đèn phòng Tưởng Tùy, sáng rồi lại tắt, tôi ngồi yên một lúc.
Đợi đến khi thời gian vừa đủ, tôi lấy ra chiếc chìa khóa mà hôm đó đã "thuận tay" lấy từ người Tưởng Tùy.
15.
Tôi lén lút vào cổng nhà Tưởng Tùy, rồi đi lên tầng hai.
Cửa phòng Tưởng Tùy vậy mà chỉ cần vặn nhẹ là mở, tôi mừng thầm vì không phải tự mình mở cửa.
Đêm hè, ánh trăng sáng đến nỗi tôi vừa nhìn đã thấy Tưởng Tùy trên giường.
Có lẽ do quá nóng, anh chỉ mặc một chiếc quần đùi, nằm ngủ một cách thoải mái.
Ngay cả chăn cũng không đắp. Dưới ánh trăng, tôi ngắm nhìn cơ thể anh, lòng rạo rực.
Tôi khẽ gọi Tưởng Tùy hai tiếng, anh không hề phản ứng.
Tôi rón rén trèo lên giường anh, nóng lòng đưa tay sờ lên cơ thể anh.
Cảm giác nóng rực từ lòng bàn tay và mùi hormone nam tính tỏa ra trong không khí quyến rũ tôi.
Nhìn đường nhân ngư chìm vào vùng nhạy cảm, tôi bỗng thấy khô miệng.
Nuốt nước bọt, tôi lấy hết can đảm ngồi thẳng lên người anh.
Vừa ngồi lên, cơ thể anh suýt nữa làm tôi tan chảy.
Tôi nhẹ nhàng cử động, cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh.
Chỉ ngửi thấy một mùi rượu thoang thoảng, tôi nhíu mày, không phải anh uống say lắm sao?
Không thể nào chỉ có chút mùi rượu thế này.
Tôi ngồi dậy định sờ bụng anh, thì thấy người trước mặt đột nhiên mở mắt, một tay giữ lấy đầu tôi.
"Chạy đi đâu? Tiếp tục đi chứ."
Giọng nói khàn khàn, trầm thấp như một chiếc búa lớn đập vào tim tôi, khiến toàn thân tôi rung động.
"Anh... không phải anh đang ngủ sao?"
Anh hôn lên cổ tôi từng cái một.
"Nếu thật sự ngủ rồi, thì làm sao bắt được tên trộm này?"
Thì ra anh biết ý đồ của tôi, tâm tư bị phát hiện, mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Tôi cứng miệng nói: "Em không phải là trộm, em trộm gì của anh chứ? Anh nói xem."
Bàn tay chai sạn của anh đặt trên eo tôi không ngừng vuốt ve.
"Em trộm người."
Tôi nhíu mày, "Em không..."
Anh cắn vào tai tôi, "Anh nói có là có."
Anh ấn eo tôi, nhẹ nhàng nhích lên một cái.
Tôi có gan ăn trộm nhưng không có gan chịu đòn, cảm nhận Tưởng Tùy khác hẳn mọi khi, tôi hơi sợ hãi muốn xuống.
Nào ngờ lại bị giữ chặt.
"Xem ra bình thường anh không mặc áo lượn lờ trước mặt em, quả nhiên có hiệu quả."
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Anh cười nhẹ một tiếng, "Phải không mặc áo, mới có thể dụ được con quỷ háo sắc như em vào tròng."
Tôi bừng tỉnh, cứ giữ nguyên tư thế đó, run rẩy đưa tay sờ lên lớp cơ mỏng của anh.
"Cục cưng à, quỷ háo sắc có thể trường sinh bất tử đó..."
16.
Tôi sai rồi.
Tôi không dám nửa đêm "trộm người" nữa.
Không bao giờ có thể tưởng tượng được lại có người cố tình không mặc áo để quyến rũ tôi, càng không thể tưởng tượng được anh còn giả vờ say để dụ tôi vào tròng.
Kẻ thấy sắc nảy lòng tham như tôi không thể thắng được người đàn ông đã có chuẩn bị từ trước.
Toàn thân đau nhức, không thể cử động, nhưng có được người mình hằng mong nhớ, cũng thấy thỏa mãn.
Nhìn những vỏ bao bị xé vương vãi trên sàn, tôi chỉ biết thở dài: Chẳng trách người ta nói cơ hội chỉ dành cho những người có sự chuẩn bị.
Người không có sự chuẩn bị như tôi, chỉ có thể bị hành hạ.
Người phía sau tiến lại gần, nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng.
Hơi thở của anh phả bên tai tôi, tôi không biết phải đối mặt với anh như thế nào, đành giả vờ ngủ.
Chỉ là có thứ gì đó phía sau đang dần thay đổi, khiến tôi hoảng hốt muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng sự kìm kẹp của anh lại mạnh mẽ và đầy uy lực.
"Đừng động đậy, còn động đậy nữa thì tự gánh hậu quả đấy."
Anh hít một hơi thật sâu trên cổ tôi, rồi từ từ thở ra.
"Quả nhiên, người ta nói con gái thơm, anh còn không tin."
"Không ngờ lại thơm như vậy, dễ ngửi như vậy, lại còn mềm mại, ngọt ngào."
17.
Sau này, Tưởng Tùy chính thức tỏ tình với tôi, cho tôi đầy đủ cảm giác nghi thức.
Chúng tôi ở bên nhau. Tôi cũng biết được chuyện bà Tưởng đã luôn làm quân sư cho Tưởng Tùy.
Tôi ngạc nhiên nhìn bà, bà tinh nghịch cười nói: "Vừa nhìn đã biết hai đứa có duyên phận rồi."
Tôi xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
18.
Ngoại truyện của Tưởng Tùy:
Dạo này bà cứ gọi điện cho tôi, nói là có một cô gái trẻ đến thuê căn nhà trống bên cạnh.
Cô gái đó trông trắng trẻo, lại hiền lành, xinh đẹp, bảo tôi về xem thử.
Tôi hơi bất lực, bà đúng là cả ngày lo chuyện không đâu.
Giải quyết xong công việc trên tay, tôi tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ ngắn.
Lần đầu gặp Khương Hỷ, tôi thấy bà chỉ miêu tả được một nửa về cô ấy.
Cô ấy đâu chỉ trắng trẻo, mà giống như một bông hoa mới nở còn đọng đầy sương.
Khiến người ta không kìm được mà muốn tàn phá.
Sau vài ngày tiếp xúc, tôi thấy cô ấy giống như một chú chuột hamster, cứ nhìn chằm chằm vào tôi như một kho lương thực dự trữ.
Sau khi nhận ra cô ấy thích gì, tôi rất mừng vì mình thường xuyên tập luyện, lại còn hay giúp ông bà làm việc vặt.
Từ đó về sau, chỉ cần có hai chúng tôi, tôi gần như không mặc áo, mặc cho ánh mắt cô ấy lướt qua.
Tôi nhân cơ hội thỉnh thoảng sờ tay, chạm eo cô ấy, nhưng cô ấy thật ngây thơ, lâu như vậy mà vẫn không nhận ra ý đồ của tôi.
Dù sau đó có vài lần tôi đã dùng hành động để ám chỉ, nhưng cô ấy vẫn ngơ ngác.
Hôm lên thành phố, tôi tưởng cô ấy bị tôi dọa sợ, định chuyển đi.
Tôi hơi luống cuống, nhưng sau đó cô ấy giải thích chỉ là đi họp lớp.
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cô ấy ngủ say trên ghế phụ, nhìn đôi môi hé mở, tôi thừa nhận mình không thể kiềm chế được nữa.
Dù có bị cô ấy phát hiện, cảm giác mềm mại này cũng khiến tôi cam tâm tình nguyện.
Đợi đến khi trở về, tôi phát hiện cô ấy có vẻ né tránh tôi, nhưng lại hay lén lút nhìn tôi.
Mãi cho đến khi tôi phát hiện chìa khóa của mình bị mất. Nhớ lại lần trước cô ấy xem video nửa đêm trèo cửa sổ tán tỉnh trai, tôi hơi bất lực.
Đứa trẻ này sao không học cái tốt, lại học mấy trò vớ vẩn này. Tôi còn biết làm sao nữa? Chỉ đành phối hợp diễn kịch với cô ấy thôi.
Con cá ngốc này, tôi chỉ cần thả một chút mồi là cô ấy đã cắn câu ngay.
Khi hơi thở hòa quyện, nhìn cô ấy chực khóc, tôi không khỏi thầm nghĩ may mà người cô ấy gặp là tôi.
Cảm giác ôm vợ yêu trong lòng, thật thỏa mãn.
Chỉ là cơ thể cô ấy hơi yếu, hai lần đã mệt rồi, phải tăng cường rèn luyện cho cô ấy mới được.
À đúng rồi, còn phải bù cho cô ấy một buổi tỏ tình đầy đủ nghi thức nữa.
Ánh trăng bạc bao trùm lên đống rác trên sàn, tôi hơi hối hận, hình như mình hơi quá đáng.
Đau lòng nhìn cô gái đã ngủ say, hôn nhẹ một cái, tôi không kìm được mà ôm chặt hơn.
Cùng cô ấy chìm vào giấc mơ.
- Hết -