Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngược lại, Vương Ngọc chủ động nói sẽ dắt tôi đi, "Với cái tốc độ này của chị, đến tối cũng không hái được cây nấm nào đâu."
Dù giọng cô ấy có vẻ kiêu kỳ, tôi vẫn cảm kích nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô ấy.
"Wow, nhiều nấm quá, mấy loại này ăn được hết không?"
Tưởng Tùy đi bên cạnh tôi, giải thích cặn kẽ loại nào ăn được, loại nào không.
Đối mặt với con đường núi này, Vương Ngọc như đi trên đất bằng, còn tôi thì run rẩy đi phía trước Tưởng Tùy.
Bỗng nhiên trượt chân một cái, nhìn thấy sắp lăn xuống dốc.
Tưởng Tùy vươn tay kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy.
Cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy eo tôi, lưng tôi áp sát vào lồng ngực anh.
Tim tôi đập thình thịch, rồi tôi phát hiện tim anh cũng đập rất mạnh.
Máu dồn lên mặt, thế giới của tôi dường như chỉ còn lại hai nhịp tim này.
Nhìn đôi mắt anh cụp xuống, hàng mi dài phủ một bóng râm, con sóng ngầm cuộn trào như muốn nuốt chửng tôi.
Khi sắp sửa chìm đắm vào đó, tôi chợt nhớ ra Vương Ngọc còn đang đợi ở phía trước, một cảm giác xấu hổ cấm kỵ ập đến, tôi bèn giãy giụa.
"Cô đừng động đậy, động nữa là cả hai cùng ngã đấy."
Giọng anh vẫn dễ nghe như mọi khi. Trong tình huống này, tôi vậy mà lại rung động với anh một lần nữa.
10.
Lúc hái nấm, tôi đi theo Vương Ngọc suốt cả quá trình, cho đến khi xuống núi về nhà Tưởng Tùy. Ông Tưởng thấy chúng tôi hái được rất nhiều nấm về, cười giới thiệu tên các loại nấm cho chúng tôi.
Tôi nhìn giỏ nấm đầy ắp của hai người họ, rồi lại nhìn mấy cây nấm trong giỏ của mình, lòng thấy não nề.
"Anh Tưởng, số nấm này cho anh, sau này em và bạn trai em nhờ anh giúp đỡ nhiều ạ."
Vương Ngọc cười đưa ra một nửa số nấm.
"Em có bạn trai rồi à?"
Tôi ngạc nhiên tột độ.
Vương Ngọc vẫn giữ vẻ kiêu kỳ, "Có bạn trai thì có gì mà ngạc nhiên, bình thường mà."
"Chẳng lẽ... chị vẫn chưa có bạn trai à?" Giọng điệu đầy trêu chọc.
Mặt tôi đỏ bừng, "Chưa có bạn trai cũng bình thường mà."
"Anh Tưởng, nghe thấy chưa, chị ấy vẫn chưa có bạn trai, anh cố lên nhé."
Đây là câu cuối cùng Vương Ngọc nói trước khi ra về.
Tôi nhìn Tưởng Tùy với vẻ mặt phức tạp, chỉ thấy biểu cảm của anh có chút rạn nứt.
Hình như tôi đã biết được một chuyện động trời.
Nhưng sau hôm anh rời khỏi nhà tôi, anh không hề nói với tôi một câu nào.
Giả vờ không hiểu, tôi để nấm lại rồi về nhà.
Hôm sau lại là một ngày nắng đẹp.
Tôi lại thấy một chiếc quần lót rơi trong sân, dính đầy bụi.
Tôi giặt lại rồi phơi lên. Đến chiều lại có một chiếc áo ba lỗ bay sang, tôi nhặt lên.
Nhìn lên ban công tầng hai nhà anh, không có ai.
Hôm nay không có một chút gió nào, tôi cố tình cất đồ vào nhà mình.
Quả nhiên, chiều anh đến. Lạy trời, lại cởi trần đến.
Tôi không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, cảm thấy cơ bắp của anh ngày càng rõ nét.
"Đồ của tôi có..."
"Không có."
Tôi nhìn chằm chằm vào đường xương hàm rõ nét của anh, mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
Anh nhíu mày, đăm chiêu.
"Ông gọi cô sang ăn cơm, hôm nay làm món nấm."
Nghĩ đến vị tươi ngon của nấm, tôi đồng ý.
11.
Cái tật không mặc áo của Tưởng Tùy lại tái phát.
Tôi nhìn chằm chằm vào ngực anh đến mức ngẩn người, đầu óc bỗng nhiên tỉnh táo hơn hẳn.
Có Vương Ngọc ở đây thì anh mặc áo. Chẳng trách mấy hôm đó tôi thấy anh có gì đó không ổn, thì ra là do mặc áo.
Bữa cơm hôm nay ngoài nấm ra còn có món tôm tôi thích nhất, nhưng hôm nay là tôm đã bóc vỏ.
Anh gắp tôm cho tôi, "Ăn nhiều vào."
Thấy anh nghiêm túc, tôi cũng gắp cho anh, "Bồi bổ nhiều vào."
Anh khựng lại, động tác hơi cứng nhắc. Tôi nhìn mà khoái chí, quả nhiên làm quỷ háo sắc mới thú vị.
Ngoài sân có một đống củi, kẻ háo sắc như tôi vừa nhìn đã biết lát nữa Tưởng Tùy sẽ bổ củi.
Ăn cơm xong, tôi ung dung ngồi trong bóng râm, chờ đợi cảnh trai quê làm việc.
Anh chàng đầu đinh thô kệch này còn cắt dưa hấu thành từng miếng nhỏ cho tôi, kèm theo cả nĩa.
Giờ tôi nhìn anh, càng nhìn càng thấy vừa ý.
Anh vung rìu, cơ bắp trên người vì dùng sức mà càng nổi rõ.
Giọt mồ hôi chảy dọc theo những đường cơ, tôi nhìn không chớp mắt.
"Thế nào? Có thích không?"
Bà Tưởng cười tủm tỉm ngồi bên cạnh tôi.
Mặt tôi nóng bừng, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
"Thích gì ạ?"
Tưởng Tùy cầm khăn lau mồ hôi đi tới.
"Không có gì, anh mệt rồi phải không, ăn dưa hấu đi."
Tôi luống cuống, đứng dậy nhét một miếng dưa hấu vào miệng anh. Anh nhìn miếng dưa hấu, há miệng ăn, ánh mắt bình thản ẩn chứa con sóng ngầm cuộn trào.
Nhìn yết hầu anh chuyển động khi nuốt, trong đầu tôi toàn những suy nghĩ vẩn vơ.
12.
Hôm đó, tôi bỏ chạy thục mạng.
Ngay trong đêm, tôi nhận được lời mời tham dự buổi họp lớp đại học.
Lúc thu dọn đồ đạc mới phát hiện ra thứ mình đã giấu đi.
Lúc này nhìn món đồ này, lại liên tưởng đến vẻ ngoài lúc nào cũng tràn đầy hormone của anh, lòng tôi xao xuyến. Thu dọn hành lý xong, tôi tiện đường sang nhà bạn thân ở vài ngày.
Tôi ra khỏi nhà.
"Cô định chuyển đi à?"
Tưởng Tùy nhìn vali của tôi, mặt đen sì, giọng điệu đanh thép.
"Không phải, tôi đi họp lớp, rồi tiện thể ghé qua nhà bạn ở vài hôm."
Nghe vậy, sắc mặt anh dịu đi một chút.
"Để tôi đưa cô đi."
Trước mặt anh, tôi không có quyền từ chối.
Rồi tôi cứ thế trơ mắt nhìn gã trai quê trong mộng của mình mặc một bộ vest lịch lãm, lái một chiếc xe sang trọng đến.
Tôi chết lặng.
Trong đầu tôi lập tức vang lên câu nói "ông chủ" của Vương Ngọc, thì ra anh thật sự là ông chủ.
Cái khí chất trai quê ấy trong phút chốc biến thành vẻ ngoài cấm dục, cuồng ngạo.
Càng yêu hơn, phải làm sao đây?
"Ngẩn ra làm gì? Lên xe."
Anh cũng rất ga lăng, chủ động cất vali, chủ động nhét tôi vào xe.
Lên xe báo địa chỉ xong, tôi bắt đầu buồn ngủ.
Tôi bị đánh thức bởi một nụ hôn, cảnh trong mơ đã trở thành hiện thực.
Tôi mở to mắt nhìn người đàn ông đang nhắm mắt hôn mình, lòng tôi rối như tơ vò. Cảm giác trên môi khiến nhiệt độ cơ thể tôi tăng cao, tôi không kìm được mà cựa quậy.
Tưởng Tùy dừng lại trên môi tôi, thở hổn hển.
Ánh mắt anh mơ màng xen lẫn sự kiềm chế, người đàn ông nghiêm túc một khi đã động lòng thì ánh mắt lại đầy tính xâm lược đến vậy.
Thấy anh lùi lại, tôi nhanh chóng ngồi dậy thơm chụt vào môi anh một cái, cười ngọt ngào.
"Hôm nay cảm ơn anh nhé, cái vừa rồi là tiền xe."
Thế mà anh lại cười nhẹ một cách khác thường.
Nụ cười của anh khiến lòng tôi như nở hoa, thì ra anh cười lên lại đẹp như vậy.
Tại sao trước đây không cười cho tôi xem.
Anh lấy vali cho tôi, sau khi quay lại xe, anh thò đầu ra ngoài cửa sổ.
"Tôi cũng có việc ở đây, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Tôi nhìn môi anh, túm lấy đầu anh rồi hôn lên.
Bằng kỹ năng hôn tưởng tượng của mình, tôi hôn anh đến mức đầu óc quay cuồng.
"Có rảnh thì mời tôi ăn cơm nhé, tiền cơm tôi trả rồi đấy."
Tôi vui vẻ quay người xách vali rời đi.
Chỉ để lại một gã trai quê bị hôn đến ngẩn người đứng chôn chân tại chỗ.
13.
Người ta nói họp lớp đại học là nơi để so bì, quả không sai.
Tôi đang trò chuyện với bạn cùng phòng về anh hàng xóm nhà quê của mình thì một cô bạn bên cạnh dùng cùi chỏ huých tôi.
"Hỷ Hỷ, cậu phải cẩn thận đấy."
Cô bạn tốt bụng nhắc nhở.
Tôi nhìn người vừa đến, là một tên tra nam chuyên thả thính mập mờ mà tôi gặp hồi đại học, vợ anh ta là bạn thân nhất của tôi lúc đó.
Tên tra nam đó từng muốn theo đuổi tôi, nào ngờ cô bạn thân lúc đó không chịu được khi thấy người khác tốt với tôi, nên đã cướp người đi.
Tôi chỉ cười cho qua, nước sông không phạm nước giếng.
"Hỷ Hỷ, sao không đưa bạn trai đến? Chẳng lẽ không ai thèm à?"