Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi ta đứng trong thư phòng nhắc đến chuyện muốn rời đi, Bùi Cẩm Tuân chỉ thờ ơ dựa vào lưng ghế, sắc mặt lạnh lùng cứng rắn, nhiệt độ xung quanh dường như cũng giảm đi mấy phần.
Rồi một tiếng "cạch" vang lên. Cây bút trong tay hắn, thế mà lại bị bẻ gãy làm đôi. Bên môi hắn cũng rỉ ra hai giọt máu tươi.
Theo bản năng, ta muốn bước tới dọn dẹp, nhưng rồi lại cố gắng kìm nén lại. Đây không còn là việc của ta nữa rồi.
"Sao không đi tìm mẫu thân?" Hắn lạnh lùng hỏi.
"Ta không hoàn thành nhiệm vụ của Lão phu nhân, không có mặt mũi nào đến đòi hỏi." Ta đáp, nhưng vẫn cố nói thêm: "Nhưng ở chỗ Tiểu Hầu gia đây, ta không có công lao thì cũng có khổ lao chứ. Vẫn có thể tranh thủ đòi hỏi một chút."
Bùi Cẩm Tuân bật cười, một nụ cười lạnh lẽo. Sự giá băng trong đôi mắt đen của hắn gần như muốn đông cứng lại thành vật thể.
"Ngươi đã tự ý trộm lá thư ta viết cho Thu Nguyệt, mà còn có mặt mũi đến tìm ta để đòi hỏi sao?"
Trong thoáng chốc, ta không hiểu ý trong lời hắn nói. Thấy ta sững sờ, Bùi Cẩm Tuân tưởng rằng đã nói trúng tim đen của ta, hắn tiếp tục:
"Điều ngươi ra vườn hoa chẳng qua là ta có sự an bài khác rồi mà thôi. Cũng giống như lần quyến rũ trước, ngươi cứ không thể kiên nhẫn chờ đợi như vậy sao?"
Chưa đợi Bùi Cẩm Tuân nói xong, ta đã lớn tiếng hét lên:
“Ta không hề trộm thư của nàng ấy! Ngược lại là nàng ấy, cứ nhất quyết đưa cây trâm này cho ta!"
Ta lấy ra cây trâm đã chuẩn bị sẵn trong người, đập mạnh xuống bàn rồi xoay người rời đi. Trước khi đóng sầm cửa lại, ta còn không quên cố gắng xé toạc bộ mặt giả tạo của Bùi Cẩm Tuân:
"Sự an bài khác cái gì chứ? Chắc lại là tư tâm của một mình Tiểu Hầu gia ngài thôi!"
23.
Người hầu trong Hầu phủ đều là ký "khế ước sống", nghĩa là có thể bỏ tiền ra chuộc thân. Chỉ tiếc là, ít nhất cũng phải làm việc quần quật hai mươi năm mới đủ tiền chuộc. Ta nhìn số tiền còn thiếu quá nửa nằm dưới đáy hòm của mình mà chỉ biết im lặng.
Đang lúc ta rầu rĩ không biết kiếm tiền ở đâu ra, thì một túi tiền nặng trịch đột nhiên xuất hiện trước mắt ta. Ta ngẩng đầu lên, thì ra là Triệu Cửu, người ngày thường trông có vẻ cà lơ phất phơ. Hắn ta đã đưa hết toàn bộ tiền công và tiền boa tích cóp được của mình cho ta, còn không quên trêu chọc ta một phen:
"Mong là sau này bà chủ Trúc Hoán phát tài rồi thì đừng quên chuộc tiểu nhân qua giúp việc vặt nhé."
Nhìn bộ dạng cố gắng làm mặt hề của Triệu Cửu, ta bất giác bật cười.
Ta thực sự không muốn có bất kỳ dây dưa nào với Tiểu Hầu gia và người trong lòng của hắn nữa. Ngay tối đó, ta dùng số tiền Triệu Cửu đưa, chuộc lại thân tự do, rời khỏi Hầu phủ, trở về quê nhà ở nông thôn.
Xa cách mười năm ròng không gặp phụ mẫu, đến khi trở về, ta mới đau đớn nhận ra cảnh kẻ đầu xanh tiễn người đầu bạc – phụ mẫu ta đã không còn nữa rồi. Năm đó quê nhà gặp nạn đói, phụ mẫu đã không qua khỏi. Vậy mà trước lúc ra đi, họ đã cố gắng đi bộ ròng rã hai tháng trên đường đất gập ghềnh, chỉ để dùng một quan tiền ít ỏi bán ta vào Hầu phủ, nơi có tiếng là đối đãi tốt với người làm, mong ta có thể sống sót.
Chẳng trách những lá thư ta cắn răng dành dụm tiền nhờ người gửi về nhà trong suốt mười năm qua chưa bao giờ có hồi âm. Hóa ra, ta đã sớm không còn nhà để về nữa rồi.
Ta sửa sang lại mộ phần cho phụ mẫu, rồi trang trọng dập đầu mấy cái thật kêu trước mộ phần hai người. Sau đó, ta nhớ đến lời nhờ vả của Triệu Cửu, tìm đường đến thôn bên cạnh, giúp hắn ta thắp mấy nén hương cho người nhà đã khuất, cũng thay hắn ta dập đầu mấy cái trước mộ phần tổ tiên.
Xong xuôi mọi việc, ta trở lại kinh thành, mở một quán nhỏ ven đường bán chè. Rất nhanh sau đó, ta đã đón được vị khách đầu tiên.
"Khách quan, ngài muốn dùng gì ạ?" Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy Bùi Cẩm Tuân.