Hầu Gia, Xin Hãy Thương Lấy Ta - Chương 13

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

24.

 

Trời tháng sáu đang độ ấm áp, vậy mà Bùi Cẩm Tuân lại khoác một chiếc áo choàng dày, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

 

"Quay về với ta." Hắn nói.

 

Bùi Cẩm Tuân đưa tay ra muốn tóm lấy ta, nhưng ta đã nhanh nhẹn né được. Ta chỉ muốn nhảy dựng lên mà chửi thẳng vào mặt hắn là đồ điên, nhưng khi nhìn thấy đám hộ vệ cao lớn uy vũ đứng nghiêm trang bên cạnh hắn thì đành phải nuốt cục tức vào trong.

 

Cuối cùng, ta lấy tờ khế ước bán thân đã được chuộc lại của mình ra, giơ lên trước mặt hắn.

 

"Nhìn cho rõ đây Tiểu Hầu gia, ta bây giờ không còn là nha hoàn của Hầu phủ để ngài tùy ý sai khiến, vu oan giá họa nữa đâu."

 

Bùi Cẩm Tuân không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế đẩu ọp ẹp ở quán hàng sơ sài của ta, im lặng nhìn ta bận rộn.

 

Đến khi ta rảnh tay một chút, hắn mới bắt chuyện:

 

"Ngày đó... Là ta đã hiểu lầm nàng."

 

"Thẩm Thu Nguyệt đã bị ta đưa về Thẩm gia rồi. Ta cũng sẽ không thành hôn với nàng ấy."

 

"Hoa sen nàng trồng trong hồ… Đã nở rồi, rất đẹp."

 

"Nàng... Đừng dận nữa, được không?"

 

Mấy ngày sau, Bùi Cẩm Tuân không đến quán của ta nữa. Nhưng hắn có sai người nhắn lại, nói là hắn đã ngã bệnh rồi.

 

Không còn Bùi Cẩm Tuân lải nhải bên tai, cuối cùng ta cũng có thời gian rảnh rỗi để đọc nốt quyển truyện kể còn dang dở. Không mở ra thì thôi, đã mở ra là ta đọc một mạch đến tối mịt mới chịu dừng.

 

Hóa ra, kết cục của câu chuyện là: Thê tử Trương gia nhận thức sâu sắc rằng chồng mình không thể nào quên được người trong lòng, việc ngày ngày phải đóng vai người khác khiến nàng gần như đánh mất chính mình. Cuối cùng, nàng tỉnh ngộ, quyết định cùng phu quân, mỗi người một ngả đường riêng, tự đi tìm niềm vui và hạnh phúc cho bản thân.

 

25.

 

Rồi Bùi Cẩm Tuân lại đến.

 

Hôm qua ta vừa mới "hóng" được một tin tức nóng hổi. Nghe nói Thẩm Thu Nguyệt ở Giáo Phường Ty đã tìm được cơ hội trốn ra ngoài, chạy đến tìm Tiểu Hầu gia cứu mạng, thậm chí còn làm ầm ĩ cả chuyện xấu xa năm đó lên. Vị Công chúa kia (hẳn là Vĩnh An công chúa) tức giận vô cùng, cầm lấy cây roi dài trong tay định cưỡi ngựa đến thẳng Hầu phủ làm loạn, nhưng đã bị Thái tử ngăn lại. Người ta nói, thôi thì dù sao Bùi Cẩm Tuân cũng sống không qua năm nay, cứ coi như nể mặt Lão Hầu gia đã mất sớm, tha cho hắn một lần vậy.

 

Hiện giờ, chuyện này đang được bàn tán xôn xao khắp kinh thành.

 

Vậy mà Bùi Cẩm Tuân lại cứ đứng ngay bên cạnh quán hàng của ta, mặc kệ ánh mắt khác lạ của người xung quanh. Hắn nhỏ giọng, cố tỏ vẻ đáng thương với ta:

 

"Thuốc hôm nay... Hơi đắng."

 

Ta lạnh lùng đáp: "Đắng nữa cũng không đắng bằng thuốc tránh thai có pha xạ hương đâu."

 

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thẳng vào Bùi Cẩm Tuân mà trong mắt không còn mang theo bất kỳ cảm xúc nào nữa. Thân hình hắn loạng choạng, suýt nữa thì ngã.

 

"Nàng biết rồi. Nàng... Đang trách ta."

 

"Ta không trách ngài." Ta nói, đặt bát đậu đỏ đang chuẩn bị xuống: "Ta chỉ trách bản thân trước đây đã từng ngu ngốc, rung động mà thôi."

 

Ta tiếp tục: "Ta không chỉ biết chuyện thuốc thang đó, ta còn biết cả những kinh Phật mà ngài chăm chỉ sao chép trước kia thực chất đều là để cầu phúc cho Thẩm tiểu thư. Ngay cả – ngay cả những lần chúng ta thân mật trong phòng, những vần thơ tình ngài viết trên người ta... Cũng đều là về nỗi niềm yêu mà không được của ngài với nàng ấy, phải không? Rồi chuyện Lão phu nhân bảo ta sinh con, cũng là đã được Tiểu Hầu gia ngài ngầm đồng ý từ trước rồi."

 

"Nhưng…" giọng ta vẫn đều đều, "Thế thì đã sao? Ngài không phải đến giờ vẫn ảo tưởng rằng kế hoạch của mình sẽ khiến Thẩm tiểu thư cảm thấy áy náy mà hồi tâm chuyển ý đấy chứ? Tự làm tổn thương thân thể mình, lại còn kéo theo người khác chịu khổ, chẳng qua chỉ là một trò tự biên tự diễn nhàm chán của một kẻ đáng thương tự chuốc lấy sự vô vị mà thôi."

 

Tuy ta không biết nhiều chữ, nhưng ta không mù. Sau khi có tình cảm với hắn rồi, nhất cử nhất động của hắn đều làm ta để tâm chú ý, tự nhiên ta sẽ cố gắng tìm hiểu về hắn. Nhưng càng hiểu rõ, ra lại càng thấy lạnh lòng.

 

Bùi Cẩm Tuân dường như muốn giải thích điều gì đó, nhưng lại bị cảm xúc kích động mạnh khiến khí huyết công tâm, phun ra một ngụm máu lớn rồi lịm đi ngay tại chỗ.

 

Trước khi hắn hoàn toàn mất đi ý thức, hắn còn kịp nghe thấy ta nói:

 

"Sau này đừng đến đây nữa, ta sợ dính phải vận xui của ngài. Ngoài ra, nhớ trả tiền làm bẩn quán của ta đấy."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo