Hiệu Ứng Primacy - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Ý của cô là, bốn nạn nhân đó thực ra mới là hung thủ thật sự?”

Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách, lòng tôi chợt lạnh đi, vội đặt ly cacao nóng mới uống được hai ngụm xuống.

Trúc Nội búng tay một cái: “Cũng có thể nói như vậy. Trong phiên bản này, bọn họ ít nhiều đều đã phản bội cô gái, nhưng hung thủ ẩn giấu sâu nhất mà tôi muốn nói không phải bọn họ, mà chính là cô gái đó.”

“Cô gái?”

“Sau khi vụ án kết thúc, tôi đã theo dõi điều tra cô ấy. Bất kể là ngoại hình, học vấn hay tính cách, cô ấy dường như đều hoàn hảo không một tì vết. Nhưng anh phải biết rằng, trên đời này không có ai hoàn toàn hoàn hảo cả. Vì gương mặt xinh đẹp đó, cô ấy đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của đàn ông, điều này rõ ràng đã nâng cao yêu cầu của cô ấy đối với đối tượng yêu đương. Thế nhưng, bọn họ lại lần lượt phụ lòng sự kỳ vọng của cô.”

Tôi, một người đã có vợ, nuốt khan một tiếng: “Bọn họ đã thay lòng đổi dạ, nên cô ta đã giế.t họ?”

“Có lẽ cô ta đã tự tay giế.t ba nạn nhân đầu tiên, rơi lầu, đuối nước, ngộ độc khí gas — Những việc này cô ta đều có thể làm được. Còn nạn nhân thứ tư đúng là chế.t dưới lưỡi dao của tên bắt cóc, không, ở đây không nên gọi hắn là tên bắt cóc, hắn chỉ là một kẻ đáng thương bị tình yêu của cô gái mê hoặc. Tôi nghĩ hắn đã luôn âm thầm dõi theo cô gái, sau khi cô gái cố ý tiết lộ sự bất mãn với bạn trai, hắn đã tự nguyện trở thành con dao thay cô loại bỏ thứ tình yêu không hoàn mỹ, trở thành con dê tế thần không thể mở miệng cho ba vụ án đầu tiên.”

“Cô có bằng chứng không? Rất khó để tin một quý cô hiền lành, lương thiện lại có thể độc ác đến vậy sau lưng người khác.”

Đằng Nguyên, người dường như đứng ngoài cuộc trò chuyện, đột nhiên lên tiếng. Tôi tưởng rằng suy luận của vị đại thám tử đã thu hút sự hứng thú của anh, nhưng không khí trong phòng sách thực sự có chút kỳ quái.

“Hiện tại vẫn chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng một điểm mâu thuẫn trong vụ án gốc có thể hỗ trợ cho lập luận của tôi. Không biết anh có để ý không, tên bắt cóc là bạn đại học của cô gái, trong khi nạn nhân đầu tiên chỉ là một học sinh trung học mười bảy tuổi. Cậu ta chế.t tại một ngôi trường mà không lâu trước đó vừa xảy ra vụ nhảy lầu, an ninh được thắt chặt đặc biệt, lại còn có cảnh sát ra vào. Tôi không cho rằng tên bắt cóc, lúc đó cũng chỉ là một học sinh trung học, có thể vượt thành phố lẻn vào ngôi trường này, rồi đẩy nạn nhân từ trên sân thượng xuống. Huống hồ… Ngoài những người thân cận nhất, còn ai có thể hẹn ra ngoài và giế.t chế.t bốn thanh niên đang ở đỉnh cao về trí tuệ và thể lực?”

Còn ai nữa…

Là một cảnh sát hình sự tại chức, tôi chìm vào suy tư sâu sắc. Cách suy nghĩ này là do tôi rèn luyện được để đối phó với những bài phát biểu vô nghĩa của lãnh đạo, cho nên khi ngẩng đầu lên, cuộc trò chuyện của hai người đối diện đã kết thúc, tôi chỉ thấy được hàng lông mày nhíu chặt của Đằng Nguyên.

“Cô quan tâm quá mức rồi đấy.”

Lời nói của Đằng Nguyên khiến sắc mặt Trúc Nội hoảng loạn, cô ta buột miệng: “Nhã Nhân! Em đang…”

“Xin lỗi đã làm phiền, có ai muốn ăn trái cây không ạ?”

Cánh cửa phòng sách không một lời báo trước được đẩy ra một khe nhỏ, một gương mặt xinh đẹp nhưng xanh xao lộ ra từ bóng tối sau cánh cửa, giọng nói nhẹ nhàng của cô làm tôi nhớ đến những miêu tả về ngày xuân trong thơ haiku, bầu không khí căng thẳng như sắp nổ tung trong phòng cũng theo đó tan biến.

Tách, tách, tách.

Tiếng mưa đã lấn át tiếng bước chân của cô.

Cô bước vào, đi lướt qua tôi. Đầu óc tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi những suy tư về vụ án, nhưng đôi mắt lại thành thật dõi theo chuyển động của cô — Trên eo cô thắt một chiếc tạp dề vải lanh, bên trong là áo voan viền bèo màu hồng sen và chân váy đuôi cá. Khí chất của cô dịu dàng, thân hình thon thả, dáng vẻ tao nhã có một khoảnh khắc khiến tôi tưởng rằng cô đang mặc bộ kimono thời Đại Chính.

Vợ tôi thường xuyên xem những tạp chí thời trang đề cao phong cách ăn mặc này, nhưng mỗi khi tôi đề nghị mua, cô ấy lại luôn viện cớ rằng mặc như vậy đến chăm con cũng không bước nổi, mà giá cả lại đắt đỏ và không bền giặt.

Chắc hẳn vị ăn mặc trang nhã này chính là phu nhân Đằng Nguyên.

Hoàn hồn trở lại, tôi định đứng dậy tự giới thiệu, nhưng phu nhân Đằng Nguyên lại rũ mắt, như đang né tránh điều gì đó, lúc cúi người đặt khay xuống, cô đã gạt đi những lọn tóc mai bên tai. Tôi nhận ra việc nhìn chằm chằm vào vợ người khác là không hợp lễ nghi, bèn dời ánh mắt khỏi chiếc cổ trắng ngần kia, chuyển sang nhìn mặt bàn, trong lòng lại nghĩ rằng gương mặt của phu nhân Đằng Nguyên có chút quen thuộc.

“Muộn thế này rồi, chắc con cũng tan học, hay là để em đi đón nhé?” Trái cây và nĩa trên khay đều rất sạch sẽ, còn vương những giọt nước long lanh, giọng nói của cô vẫn dịu dàng như cũ.

Hóa ra Đằng Nguyên đã có con rồi sao? Tôi, người đang dán chặt mông trên ghế sô pha, thầm nghĩ mình đã chọn sai quà, nhưng người có phản ứng lớn nhất trong phòng lại là Trúc Nội.

“Không, không cần đâu, tôi tự đi đón.” Trúc Nội từ chối ý tốt của cô.

Kể từ khi phu nhân Đằng Nguyên bước vào, vị đại thám tử còn điềm tĩnh ung dung khi bàn luận tình tiết vụ án này rõ ràng đã không còn tự tại, cô ta bỏ cái chân vắt chéo quá mức thoải mái xuống, chuyển sang nhìn chằm chằm vào chiếc cốc rỗng vốn đựng đầy cacao nóng trên bàn.

Tôi, người đã đoán sai mẹ của đứa trẻ, gãi gãi sau gáy, thầm mừng vì mình đã không lỗ mãng nhắc đến chuyện quà cáp, cũng cảm thấy tiếc nuối một cách khó hiểu. Rõ ràng vừa rồi tôi đã tưởng tượng ra đứa con của Đằng Nguyên và phu nhân của anh sẽ đáng yêu đến nhường nào.

“Sao lại không gõ cửa?”

Sắc mặt Đằng Nguyên hơi trầm xuống, anh nghiêng đầu nhìn người vợ đã vòng ra sau ghế sô pha, cô vòng tay qua cổ anh từ phía sau. Từ góc nhìn của tôi, tay cô nắm thành quyền, ngón tay cái đang co giật không kiểm soát.

Chuyện gì thế này?

Tôi hoàn toàn không hiểu tình hình, trơ mắt nhìn phu nhân Đằng Nguyên mím chặt đôi môi sau khi thoa son lại càng thêm hồng nhuận kia, kèm theo vài tiếng nức nở khe khẽ từ khoang mũi, những giọt nước mắt bi thương không ngừng tuôn ra từ khóe mắt.

“Em xin lỗi, Nhã Nhân, em không cố ý…”

Cô run rẩy, cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ chồng, nhưng chồng cô lại không hề an ủi, chỉ gỡ vòng tay đang ôm cổ mình ra. Trong khoảnh khắc đôi tay đang đan vào nhau bị buộc phải tách rời, tôi lại nhìn thấy một tia oán giận trong ánh mắt phu nhân Đằng Nguyên liếc về phía Trúc Nội.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo