Hiệu Ứng Primacy - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nhìn búi tóc được vấn lên của cô ấy, tôi vô thức nhớ đến ngày chúng tôi gặp nhau lần đầu — Lúc đó cô ấy dùng ruy băng buộc bím tóc tết phồng, mặc một chiếc váy đồng phục sạch sẽ, được là phẳng phiu, ngồi trên xích đu đung đưa đôi bắp chân thon thả trong đôi tất trắng, tạo nên một ranh giới rõ ràng với đám học sinh ồn ào xung quanh.

Tôi mở mắt ra, hồi ức và hiện thực giao thoa, dung mạo của vợ tôi chưa từng thay đổi theo thời gian, chỉ có chút xanh xao.

Chỉ thấy cô ấy đặt khay xuống, nở với tôi một nụ cười vẫn không kém phần xinh đẹp, sau đó quay sang Trúc Nội, người đã rõ ràng trở nên đứng ngồi không yên kể từ khi cô ấy bước vào, giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng.

“Muộn thế này rồi, chắc con cũng tan học rồi, hay là để em đi đón nhé?”

Mấy năm sau khi kết hôn, vợ chồng tôi vẫn chưa có con, vì vậy cô ấy đặc biệt quan tâm đến đứa bé nhà Trúc Nội vừa mới đi nhà trẻ. Trước đây mỗi khi tôi và Trúc Nội trò chuyện quên cả thời gian, cô ấy đều chủ động giúp đón đứa bé về nhà.

“Không, không cần đâu, tôi tự đi đón.” Trúc Nội nhìn đi chỗ khác, không đối mặt với cô ấy.

Tôi cố gắng nhắc nhở vợ chú ý lễ nghi trước mặt khách, nhưng cô ấy lại rơm rớm nước mắt.

Cảnh tượng tiếp theo tựa như một vở kịch kinh điển thường được trình diễn trong nhà hát opera.

Đôi cánh tay thon thả và lạnh lẽo của cô ấy vòng qua cổ tôi, mái tóc đen nhánh buông xuống che khuất tầm nhìn của tôi.

Cô ấy xin lỗi tôi, cô ấy rơi lệ trước mặt tôi.

Khoảng thời gian này cô ấy thường xuyên như vậy, nhưng cô ấy vẫn xinh đẹp đến thế, đẹp đến mức tôi không nỡ lòng…

“Nhã Nhân…”

Tiếng gọi của vợ và Trúc Nội chồng lên nhau, tôi thở dài một hơi, gần như không phân biệt được đâu là hồi ức và đâu là hiện thực.

Mưa giăng giăng không dứt, thế giới ẩm ướt và u buồn.

Ngoài khung cửa sổ sát đất, Cao Kiều chui vào chiếc xe của Trúc Nội.

Trong khung cửa sổ sát đất, vợ tôi vươn tay kéo rèm lại, ôm chặt lấy tôi, gò má mềm mại không cho phép từ chối mà áp qua đôi môi khô khốc của tôi, qua chiếc cằm chưa cạo sạch râu, và cuối cùng dừng lại trên lồng ngực tôi.

Từ góc nhìn của tôi, trên gương mặt xanh xao của cô ấy ửng lên một vệt hồng, một lọn tóc mai vướng ở thái dương nửa buông nửa xõa, giống như nỗi uất ức không nơi nào trút được cũng không thể nào trút được của cô ấy.

“Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi? Có lẽ, có lẽ là do cơ thể em có vấn đề.”

Cô ấy nâng mặt tôi, ngón tay cái từ từ lướt qua, vuốt ve, nhiệt độ bàn tay hơi thấp. Tôi biết cô ấy đang nói về chuyện chúng tôi kết hôn mấy năm mà vẫn chưa có con, cô ấy vẫn luôn tự trách vì chuyện này, có lẽ là vì tôi đã tỏ ra yêu thích đứa con của Trúc Nội một cách rõ ràng.

Tôi mệt mỏi đối phó với những trận khóc lóc của cô ấy, bèn vào bếp rót một cốc nước.

Con dao gọt hoa quả vẫn còn đặt trên giá úp bát sáng loáng, tôi dùng mu bàn tay gạt đi giọt nước bên khóe môi cô ấy. Tôi thật sự thích trẻ con, nếu không phải sợ những loại thuốc chống tâm thần phân liệt cô ấy uống sẽ có ảnh hưởng, thì giữa chúng tôi đã sớm có một đứa con rồi.

Ha, cô gái ngốc.

Tôi ôm vợ vào lòng, dùng thân mình che đi lọ thuốc còn chưa kịp cất. Cô ấy cảm thấy mình không cần uống thuốc, sự thật cũng đúng như cô ấy nghĩ, nghi ngờ người chồng ngoại tình là chuyện thường tình của con người. Nhưng nếu cô ấy không uống thuốc, thì những đồng nghiệp cũ của tôi làm sao có thể xác định cô ấy là bệnh nhân tâm thần?

Tôi vén lọn tóc bên tai vợ, hoàn toàn không quan tâm sự bất ổn thần kinh hiện giờ của cô ấy bắt nguồn từ sự thật hay tác dụng của thuốc.

Cô ấy vốn không thông minh, vẫn luôn cảm kích tôi vì phát súng năm đó. Dù sao thì trong nhận thức của cô gái ngốc này, tôi vì hành động bốc đồng bắ.n chế.t cậu bé “khống chế” cô ấy nên mới bị đuổi khỏi ngành cảnh sát.

“Nhã Nhân, anh có yêu em không?”

Những giọt lệ long lanh trên hàng mi dài của cô ấy, giống như những chiếc chuông gió thủy tinh được treo khắp ngôi đền trong lễ hội mùa hè.

Các bạn thấy đấy, phụ nữ luôn thích hỏi những câu ngốc nghếch như vậy.

Tôi một mình quay trở lại phòng sách, cầm lấy chiếc cốc Trúc Nội đã dùng, ngón tay từ từ lau đi những vết son môi đậm nhạt không đều trên miệng cốc — Chủ nhân của nó quả thực thông minh hơn người thường một chút, chỉ là dễ mất bình tĩnh.

Cần gì phải khăng khăng đưa vợ tôi vào tù chứ? Cô ta biết rõ tôi sẽ không cưới cô ta, cho dù giữa chúng tôi có một đứa con.

Tôi kéo rèm cửa ra, lại một lần nữa lún sâu vào chiếc ghế sô pha đối diện đôi thiên nga, vết chai ở gan bàn tay không ngừng cọ xát. Kể từ buổi học bắn súng đầu tiên, tôi đã luôn chờ đợi khoảnh khắc đam mê khi viên đạn phá tung nòng súng.

Cậu bé thực hiện nguyện vọng của tôi là một kẻ xui xẻo ngoài dự kiến.

Tôi đã sớm quên tên cậu ta, nhưng nếu tôi là cậu ta, ngày hôm đó tôi sẽ không liều lĩnh theo dõi bạn trai của cô gái mình thầm thích, để rồi trở thành nhân chứng duy nhất của vụ án mạng. Tôi cũng sẽ không ngây thơ lựa chọn từ bỏ việc báo cảnh sát, mà lại đi tố giác với cô gái về người cảnh sát mà cô ấy tin tưởng nhất, và càng sẽ không ngu ngốc vung dao, để cho hung thủ thật sự có lý do để giơ súng.

Bắn bia, săn mồi, thoát tội… Đây mới là sự kích thích nguyên thủy nhất, là cội nguồn của cảm hứng và dục vọng của tôi.

Một thanh tra cảnh sát từ Nara được điều đến Tokyo, một tổ chuyên án được tái lập… Vì để hạ bệ mẹ tôi, thật làm khó bọn họ khi phải lật lại món nợ cũ này.

Nhưng muốn điều tra thì cứ điều tra đi, tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng, thường xuyên đến bệnh viện tâm thần thăm nom con cừu tế thần xinh đẹp của tôi.

Tôi nhìn về phía bức tường treo đầy tranh trang trí, đôi thiên nga trên tường bắt đầu chuyển động, màn giao cổ cầu ái biến thành một cuộc siết cổ đơn phương.

Các bạn có nghĩ tại sao tôi lại không có đủ kiên nhẫn để nghe hết vụ án này không?

Trong các hoạt động xã giao, hiệu ứng Primacy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến phán đoán của chúng ta về người và việc.

Ví dụ như nhiều năm trước, khi tôi đang xử lý một vụ học sinh nhảy lầu ở một trường trung học, tôi đã ngay lập tức xác định cô gái trên xích đu là nàng thơ truyền cảm hứng của tôi, là tình yêu của đời tôi. Nhưng khi tôi hoàn toàn có được cô ấy, tôi mới phát hiện ra thứ tôi yêu là khoái cảm khi săn lùng và giế.t chế.t những kẻ theo đuổi cô ấy.

Ví dụ như cho đến tận hôm nay, tiền bối Cao Kiều ngốc nghếch vẫn cho rằng Trúc Nội là người đi theo tôi, cho rằng tôi vẫn là vị công tử nhà giàu năm nào suốt ngày than thở cuộc đời nhàm chán, trong khi rõ ràng Trúc Nội chỉ thiếu điều chưa gác chân lên người tôi, và rõ ràng tác phẩm nổi tiếng nhất của tôi có tên là “Lời tự bạch của một kẻ giế.t người”.

Hay ví dụ như khi bạn đọc câu chuyện này lần đầu tiên, bạn sẽ cho rằng tôi đang cùng bạn bè bàn luận về một vụ án mạng tẻ nhạt. Nhưng khi bạn đọc lại lần thứ hai, bạn sẽ phát hiện ra đây là một kẻ ngoại tình đang cùng với nhân tình của hắn, ngay trước mặt một sĩ quan cảnh sát, bàn bạc cách để đổ tội cho người vợ đáng thương và vô tội của mình.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo