Hiệu Ứng Primacy - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Mưa rơi trên tấm kính đầy hơi nước, lò sưởi điện tử mô phỏng âm thanh của củi khô đang cháy.

Tôi lún sâu người vào chiếc ghế sô pha trong phòng sách, tiếng ồn trắng do mưa và lò sưởi tạo ra, cùng hương thơm khô thoảng của nhang thủ công, đang theo nicotine chảy vào cơ thể cùng với máu. Điều này sẽ giải phóng dopamine, kích thích vòng lặp tưởng thưởng của não bộ, và đôi khi, cảm hứng cứ thế bùng nổ trong một khoảnh khắc.

Tôi gần như đã quên đi sự tồn tại của hai người còn lại trong phòng, cũng quên mất những ngày tháng phải dựa vào sự khoái lạc thần kinh này mới có thể viết lách đã kéo dài bao lâu. Nhưng nếu suy ngược từ kết quả, cảm giác nhàm chán dường như đã bắt đầu siết chặt lấy cổ họng của một tiểu thuyết gia từng chút một kể từ sau khi kết hôn.

Phía trên lò sưởi, bức tranh đôi thiên nga đang giao cổ khiêu vũ là sự tồn tại lạc lõng nhất trong tất cả các vật trang trí trên tường. Tôi điêu luyện cuộn lưỡi, đăm đăm nhìn vào bức tranh trang trí do vợ tôi tỉ mỉ lựa chọn, những vòng khói tròn lần lượt lướt qua chóp mũi rồi thoát ra khỏi khoang miệng.

Cho dù giới chuyên môn không công nhận những tác phẩm của tôi trong mấy năm gần đây, tôi vẫn phải tự biện minh cho mình một câu, một cuộc sống phẳng lặng như mặt nước tù đọng khó có thể thai nghén nên những sáng tác đầy đam mê.

Trong những tác phẩm không cho vợ xem, tôi đã dùng một phép so sánh khá chính xác để hình dung tình cảm của mình dành cho cô ấy: Nhai mía, sau khi nhai hết vị ngọt do hormone tình yêu tiết ra, thứ còn lại chính là cuộc hôn nhân vô vị nhạt nhẽo.

Vì vậy, tôi đã ngoại tình một cách hiển nhiên, vì cảm hứng, hay nói đúng hơn là vì sự kích thích nguyên thủy nhất — Điều này nghe có vẻ rất phi đạo đức, nhưng trong một xã hội có tỷ lệ ngoại tình cao ngất ngưởng, dường như cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Tôi hiểu tất cả những điều này không phải lỗi của cô ấy, cô ấy là một cô gái tốt đơn thuần, vừa thấy có khách đến là lập tức lao vào bếp, gắng sức duy trì vai diễn một người vợ hoàn hảo khiến người người ngưỡng mộ. Nhưng tôi cũng không cho rằng đây là lỗi của mình, dù sao tôi cũng đã từng thật tâm say mê cô ấy, vì để cưới cô ấy mà tôi thậm chí đã mất đi công việc có thể hỗ trợ cho sự nghiệp viết lách của mình.

Tôi ghét những câu chuyện tình yêu tầm thường được thúc đẩy bởi nicotine, cho dù nó xuất phát từ ngòi bút của tôi. Tôi cần sự kích thích bên ngoài các hợp chất hữu cơ, và đây cũng chính là mục đích chuyến đi này của Trúc Nội.

Chỉ là… Tôi ngước mắt nhìn gương mặt khá xa lạ ở phía đối diện, không biết tại sao Trúc Nội lại lấy danh nghĩa của tôi để mời người đồng nghiệp cũ này.

Anh ta tên là gì nhỉ? Hình như là họ Cao Kiều.

Đầu thuốc lá được ném chính xác vào chiếc bình sứ, tôi hất cằm về phía Trúc Nội, mong đợi được nghe một vụ án mới mẻ và thú vị.

“Tôi biết một vụ án giế.t người hàng loạt kéo dài bảy năm, có bốn nạn nhân, người nhỏ nhất mười bảy tuổi, lớn nhất hai mươi sáu tuổi, đều là nam giới, nguyên nhân tử vong trực tiếp là rơi từ trên cao, đuối nước, ngộ độc khí gas và vết thương do vật sắc nhọn…”

“…”

“…”

“…”

“…”

“Một sĩ quan cảnh sát có tài thiện xạ đã kịp thời xuất hiện, bắ.n chế.t tên tội phạm bắt cóc đang cố gắng liều mạng, cứu được cô gái đáng thương.” Trúc Nội uống một hơi cạn sạch ly cacao nóng mà vợ tôi đã nấu cho các vị khách, yết hầu trồi lên sụt xuống khi anh ta nuốt.

Dưới sự tung hứng của hai vị khách, một câu chuyện hoàn chỉnh đã trôi qua tai tôi.

Tôi, người đang lún sâu vào ghế sô pha, chống cằm, nhận xét rằng đây là một câu chuyện nhàm chán, nhàm chán đến mức khiến tôi muốn châm thêm một điếu thuốc.

“Nhưng theo phán đoán của tôi, vụ án này còn có một phiên bản khác.” Trúc Nội liếm đi vết cacao trên môi, mỉm cười với tôi, sau đó chuyển chủ đề, lật ngược hoàn toàn quá trình vụ án vừa trình bày, “Trong phiên bản này, hung thủ và nạn nhân cần phải được đảo ngược.”

Tôi đặt bàn tay đang định với lấy hộp thuốc trở lại tay vịn ghế, ra hiệu rằng mình đang rửa tai lắng nghe. Còn viên cảnh sát họ Cao Kiều ở phía đối diện tỏ ra rất kinh ngạc: “Ý của anh là, bốn nạn nhân đó thực ra mới là hung thủ thật sự?”

“Cũng có thể nói như vậy, trong phiên bản này bọn họ ít nhiều đều đã phản bội cô gái, nhưng hung thủ ẩn giấu sâu nhất mà tôi muốn nói không phải bọn họ, mà chính là cô gái đó…”

Trúc Nội trực tiếp chĩa mũi nhọn vào cô gái đáng thương đã suy sụp tinh thần sau khi hay tin bạn trai qua đời. Tôi day day ấn đường hai lần, cũng không thực sự nghe lọt tai, bởi vì tôi đã nghĩ đến vợ mình, cũng là một cô gái tốt hiền lành như vậy.

“Anh có bằng chứng không? Rất khó để tin một quý cô hiền lành, lương thiện lại có thể độc ác đến vậy sau lưng người khác.”

“Hiện tại vẫn chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng một điểm mâu thuẫn trong vụ án gốc có thể hỗ trợ cho lập luận của tôi…” Trúc Nội chắp các đầu ngón tay lại, hai tay tạo thành hình tháp nhọn, nói rành rọt từng chữ, “Ngoài những người thân cận nhất, còn ai có thể hẹn ra ngoài và giế.t chế.t bốn thanh niên đang ở đỉnh cao về trí tuệ và thể lực?”

“Vậy anh định làm thế nào, đến sở cảnh sát để trình bày phiên bản suy luận của anh sao?”

“Tổ chuyên án đã được tái lập, chuẩn bị bắt tay vào điều tra lần thứ hai rồi.”

“Lật lại án để điều tra à? Cũng phải, hung thủ thật sự vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đối với toàn xã hội mà nói đều là một nhân tố bất ổn.”

Tôi ngả người ra sau ghế, ngước nhìn bức tranh đôi thiên nga giao cổ, vô thức xoa xoa mấy lần vết chai ở gan bàn tay, lại muốn với lấy hộp thuốc. Thật lòng mà nói, trong sáng tác văn học, những cô gái xinh đẹp biết nói dối, thậm chí cả những góa phụ đen chuyên giế.t chồng cũng chẳng phải là mô-típ gì mới mẻ đặc biệt. Một người theo chủ nghĩa hoàn hảo không dung thứ một chút tì vết đạo đức nào cũng không phải là đối tượng mà tôi giỏi khắc họa, tôi vẫn thiên về miêu tả những câu chuyện cảm động về nhất kiến chung tình, hy sinh vì tình yêu hơn.

Ngay khi tôi nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng về tác phẩm mà tôi hài lòng nhất, Trúc Nội lại đột nhiên gọi tên tôi. Mạch suy nghĩ bị cắt ngang, tôi đầu tiên cảm thấy khó chịu, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng thậm chí có chút tức giận, bởi vì tôi nhận ra trình độ viết lách của mình có lẽ cần phải nâng cao thêm nữa, lý do là tôi khó có thể dùng ngôn từ để diễn giải ánh mắt mà đối phương đang nhìn tôi.

Trúc Nội hạ thấp giọng: “Đối với cá nhân cũng vậy.”

Tôi nhíu mày, đã chán ngấy cái trò chơi thám tử được diễn ra hôm nay. Trúc Nội thấy tôi không đoái hoài, định giải thích ngay trước mặt người còn lại, liền thấy cánh cửa phòng sách hé mở một khe nhỏ.

“Xin lỗi đã làm phiền, có ai muốn ăn trái cây không ạ?” Vợ tôi, người đã bận rộn xong xuôi trong bếp, bưng một đĩa trái cây đã cắt sẵn bước vào.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo