Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh ta ba mươi hai tuổi, một người đàn ông bình thường, không có gì nổi bật. Không có điểm nào để chê, nhưng cũng chẳng có gì khiến tôi rung động.
Tôi đang lật xem thực đơn thì nghe anh ta cất tiếng gọi: "Tống Lộ, sao cháu lại ở đây?"
Tim tôi hẫng một nhịp, tôi lập tức nhìn thấy Tống Lộ.
Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu kem, tay áo xắn lên một đoạn, để lộ nốt ruồi đen quyến rũ trên cổ tay.
Anh ấy gọi người đàn ông kia một tiếng "cậu", nhưng ánh mắt lạnh lùng châm biếm lại dừng trên người tôi: "Là em gọi tôi bằng chú theo vai vế của Tùng Tùng, hay là tôi gọi em bằng mợ theo vai vế của cậu tôi đây?"
4
Tôi vẫn giữ nụ cười: "Tất nhiên là gọi mợ rồi. Nào, gọi một tiếng xem nào. Trong túi mợ có kẹo đấy!"
Tống Lộ nhướng mày, trong mắt ánh lên một luồng sóng ngầm.
Người ngồi đối diện là Lục Vận, anh ta kéo Tống Lộ lại, khẽ nói: "Đừng phá đám, khó khăn lắm cậu mới tìm được người vừa mắt."
Tống Lộ cười như không cười: "Cô ấy là bạn gái cũ của cháu."
Sắc mặt Lục Vận hơi thay đổi, anh ta hỏi tôi: "Tiền sính lễ nhiều nhất tôi chỉ có thể đưa ba mươi vạn, cô thấy được không?"
"Ba mươi vạn là nhiều rồi, bạn trai cũ của tôi một đồng sính lễ cũng không chịu bỏ ra đã muốn tôi cưới anh ấy đấy."
Lông mày Lục Vận giãn ra: "Bạn gái cũ thì sao chứ, đó đều là chuyện quá khứ, tôi quan tâm đến tương lai."
Tống Lộ lạnh lùng liếc tôi: "Cô ấy còn có một đứa con ba tuổi."
Lục Vận nắm chặt tay, tiếp tục hỏi tôi: "Công việc của tôi khá bận, cô có phiền không?"
Tôi gật đầu: "Không sao, bạn trai cũ của tôi mười lần hẹn thì bảy lần cho leo cây, thế mà tôi vẫn yêu được hai năm đấy."
Nắm đấm của Lục Vận thả lỏng: "Mẹ tôi cứ giục có cháu bế, giờ có thể một bước lên tiên, tốt quá tốt quá."
Tống Lộ không thể nhịn được nữa: "Đứa bé là con của cháu."
Lục Vận hóa đá: "Vậy thì loạn vai vế rồi, đến lúc đó thằng bé gọi tôi là ông cậu, hay là bố đây..."
Tống Lộ nghiến răng: "Lục Vận..."
Lục Vận cười hề hề, đứng dậy ấn Tống Lộ ngồi vào chỗ mình.
"Cậu sớm đã nhận ra cô ấy rồi, ảnh nền điện thoại của cháu vẫn luôn là cô ấy, mấy năm nay cũng vì cô ấy mà không yêu ai đúng không?"
Yết hầu Tống Lộ trượt lên xuống, nhưng không nói lời phản bác.
Lục Vận nháy mắt: "Lần này cậu nhường cho cháu, đến lúc đó cháu phải giới thiệu cho cậu vài cô y tá xinh đẹp trong khoa đấy."
Tống Lộ hừ một tiếng từ trong mũi, thái độ này xem như đã đồng ý.
Lúc Lục Vận rời đi, anh ta nhiệt tình vẫy tay với tôi: "Cháu dâu, hôm khác gặp lại nhé."
Anh ta vừa đi, không khí lập tức lạnh đi. Tống Lộ dùng nước trà tráng ly, nói: "Nói bóng nói gió, cũng lợi hại thật!"
"Tự nhận mình vào, cũng tự biết mình đấy."
"Lời cậu tôi vừa nói..."
Tôi ngắt lời anh: "Không cần giải thích, không đổi ảnh nền là vì phiền phức, không yêu đương là vì không có thời gian, đúng không?"
Tống Lộ đặt ấm trà xuống: "Trịnh Giai Giai, đừng như con nhím xù lông nữa."
"Chúng ta hãy bình tĩnh nói chuyện về tương lai đi."
Tôi siết chặt chiếc ly trong tay. Mấy năm nay tôi thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy mình vẫn đang ở trong đám cháy đó.
Tôi đã gọi cho anh ấy hết cuộc này đến cuộc khác, chỉ muốn hỏi anh: "Tống Lộ, anh có thật sự yêu em không?"
Cuối cùng điện thoại cũng kết nối. Nhưng anh ấy lại nói: "Anh đang có chút việc, lát nữa gọi lại cho em."
Bây giờ đến nói chuyện tương lai với tôi, là vì có con, vì cảm giác trách nhiệm thôi thúc đúng không.
Nước trà ấm nóng phần nào làm dịu đi những con sóng cuộn trào trong lòng, tôi tung ra một quả bom: "Tùng Tùng, nhóm máu B."
Tôi và Tống Lộ đều nhóm máu A, chúng tôi không thể sinh ra con có nhóm máu B được.
Tay Tống Lộ run lên, nước trà văng ra ngoài. Ánh mắt anh ấy đột nhiên trở nên sắc bén: "Tùng Tùng... Rốt cuộc là con của ai?"
5
"Thằng bé không phải con trai anh, cũng không phải do tôi sinh ra. Nhưng nó là trách nhiệm cả đời của tôi."
Tôi đứng dậy định đi, nhưng Tống Lộ níu chặt lấy tôi không buông.
Đang lúc giằng co, Tùng Tùng đã chạy như bay tới. Tôi dang tay định bế nó, nhưng thằng bé lại vòng qua tôi, lao thẳng vào lòng Tống Lộ: "Bố ơi, con nhớ bố lắm!"
Thằng nhóc con này, đúng là uổng công tôi nuôi nấng nó mà.
Dì Trịnh từ sau cột nhà bước ra, vẻ mặt hài lòng nhìn Tống Lộ: "Chàng trai trẻ này trông sáng sủa thật."
"Tôi là mẹ đỡ đầu của Giai Giai, còn Tùng Tùng là cháu của tôi. Giai Giai tốt bụng, ngày thường hay giúp tôi chăm sóc thằng bé. Tôi có tiền nuôi cháu, sẽ không trở thành gánh nặng cho hai đứa đâu."
Tôi kéo dì Trịnh qua một bên, thì thầm: "Dì nói vậy làm gì ạ."
"Mấy lần trước cháu đi xem mắt, vừa gặp người ta đã nói phải chăm Tùng Tùng đến khi tốt nghiệp đại học, nhà trai ai mà chịu?"
"Dì thấy chàng trai này được đấy, cháu cũng không còn trẻ nữa, để tâm vào đi."
Sống mũi tôi cay cay: "Dì Trịnh, cháu..."
Dì Trịnh liếc tôi một cái: "Sao nào, dì làm mẹ đỡ đầu của cháu, cháu thấy tủi thân à?"
Dì Trịnh nhiệt tình mời Tống Lộ ở lại ăn cơm. Tôi cố hết sức liếc anh ấy, ra hiệu đừng đồng ý.
Tùng Tùng vẻ mặt kinh hãi: "Chị ơi, mắt chị sao thế?"
Tống Lộ bế thằng bé lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Chị con đang liếc mắt đưa tình với bố đấy."
Tùng Tùng tỏ vẻ đã hiểu, đưa bàn tay mập mạp lên che mắt: "Con không thấy gì hết, nhưng mà chị ơi, chị liếc mắt đưa tình trông đáng sợ quá."
Tôi suýt nữa thì tắt thở.
Về đến nhà, dì Trịnh đẩy tôi và Tống Lộ vào phòng tôi: "Hai đứa nói chuyện đi nhé, dì đi nấu cơm."
Bà ấy vừa đi, không khí liền trở nên khó xử. Tống Lộ hắng giọng, cầm lấy một lọ thuốc trên tủ đầu giường: "Đây là..."
Đầu tôi nổ "bùm" một tiếng.
Đó là thuốc thụt trị táo bón!
Gần đây tôi bị nóng trong người nên táo bón, tối qua vừa mua, còn chưa kịp thử.
Tôi vội vàng lao tới giật lại, Tống Lộ giơ tay lên cao: "Để tôi xem em có dùng thuốc bừa bãi không."
"Không được xem!"
Tiên nữ mà cũng phải dùng thứ này, thật mất mặt quá đi.
Tôi nhảy cẫng lên, túm áo anh ấy để giật lại. Sau vài hiệp, cả hai chúng tôi cùng ngã lăn ra giường. Lọ thuốc văng khỏi tay, lăn một vòng rồi rơi vào khe tủ đầu giường.
Tôi thở phào một hơi, lúc này mới nhận ra mặt Tống Lộ đang ở ngay trên đầu mình. Sống mũi anh ấy cao thẳng, đôi môi đẹp đẽ có màu sắc quyến rũ.
Trước đây tôi rất thích nằm trên đùi anh ấy, dùng ngón tay ấn nhẹ lên môi anh ấy chơi đùa.
Tống Lộ khàn giọng hỏi: "Trong túi em thật sự có kẹo à?"
"?"
"Không có."
"Mợ."
Tôi mở to mắt: "Tống Lộ, anh..."
Có phải đầu óc có vấn đề không.
"Tôi đã gọi mợ rồi, em lại không có kẹo, vậy thì cho tôi hôn một cái."
Yết hầu anh ấy trượt lên xuống, trong mắt ánh lên tia sáng tối tăm.
"Tôi nhớ trước đây hôn em, miệng em lần nào cũng ngọt như kẹo."
6
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, những ký ức bị cố tình đè nén bỗng ùa về.
Lần đầu chúng tôi hôn nhau là vào một ngày mưa. Hôm đó hẹn gặp lúc bảy giờ, nhưng anh ấy đến muộn hẳn một tiếng, điện thoại cũng không gọi được.
Tôi không mang ô, mưa bay lất phất làm tôi ướt một nửa người, tôi tủi thân ngồi khóc ở trạm xe buýt.
Tống Lộ cầm ô xuất hiện, vụng về giải thích vài câu cũng vô ích. Anh ấy dứt khoát ném ô đi, ngồi xuống và hôn tôi.
Khoảnh khắc đó, tiếng xe, tiếng người, tiếng mưa trên đường đều biến thành những âm thanh nền mờ ảo. Chỉ có mùi thuốc khử trùng trên người anh ấy là khắc sâu vào tâm trí tôi.
Lúc này, mùi hương quen thuộc ấy lại một lần nữa xâm chiếm lấy tôi. Hàng mi dài của Tống Lộ khẽ khép lại, anh ấy cúi đầu tiến lại gần. Trái tim tôi rối loạn, nhưng vẫn vô thức nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy mạnh ra.