Hóa Ra Là Anh - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tùng Tùng hào hứng nói: "Bố ơi, mùng một tháng sáu..."


Cảm giác như bố mẹ đang lén lút thân mật thì bị con bắt gặp. Tôi vội đẩy Tống Lộ ra, không ngờ lúc ngã xuống, tóc tôi đã vô tình vướng vào cúc áo anh. 


Anh ấy vừa ngồi thẳng dậy một chút đã bị tóc tôi kéo ngược trở lại. Đau đến mức nước mắt tôi lưng tròng.


Tùng Tùng hét lớn: "Bà ơi mau đến đây, bố bắt nạt chị khóc rồi."


Dì Trịnh hấp tấp chạy vào, tay còn cầm theo con dao phay dính máu.


Mặt tôi đỏ bừng, tay chân luống cuống gỡ tóc. Tống Lộ thì ngược lại, rất bình tĩnh, thong thả nhìn tôi. 


Dì Trịnh cười hiền từ, giấu con dao ra sau lưng, kéo Tùng Tùng ra ngoài: "Không phải chú đang bắt nạt chị đâu."


"Thế thì đang làm gì ạ?"


"Đang chơi trò thơm nhau với chị."


"Cháu cũng muốn chơi."


"Người lớn thơm nhau, trẻ con không được xen vào, chúng ta đi xem Super Wings nào."


Tóc tôi càng gỡ càng rối, tôi sốt ruột đến mức muốn giật đứt luôn.


Tống Lộ nắm lấy cổ tay tôi: "Để tôi. Đã làm mẹ người ta rồi mà tính tình vẫn hấp tấp như vậy."


Đôi tay thon dài của anh ấy từ tốn gỡ từng sợi tóc, như thể đang đối xử với bệnh nhân, vừa bình tĩnh lại vừa dịu dàng. 


Cùng với động tác, mép bàn tay anh ấy thỉnh thoảng lại lướt qua ngực tôi. Một ngọn lửa như đang lan tỏa trong lồng ngực. Môi tôi chỉ cách mặt anh ấy khoảng ba centimet.


Chỉ còn lại một lọn tóc cuối cùng.


Tống Lộ dừng động tác, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn tôi: "Em căng thẳng cái gì?"


"Sợ anh làm trôi son của tôi." Tôi thẳng người: "Đắt lắm đấy."


Anh ấy cúi mắt nhìn tôi, ánh mắt như có nhiều điều muốn nói: "Nếu tôi mua cho em cây mới, có phải là có thể tùy tiện làm trôi không?"


7


Tôi nuốt nước bọt ừng ực: "Không được, anh là một thẳng nam đến cả màu son cũng không phân biệt nổi đâu."

Hồi còn yêu nhau, tôi đã dắt anh ấy đến quầy mỹ phẩm để thử màu son. Thử liền năm sáu màu, anh ấy tỏ ra rất khó hiểu. 


"Theo anh thấy thì chúng chẳng khác gì nhau." 


"Chỉ cần em đừng mua màu đỏ tươi đó là được, trông như bôi máu ấy."


Nhưng lúc đó, màu son đó lại là màu thịnh hành nhất.


Tống Lộ cười một cách khó hiểu, dùng sức một chút, mấy sợi tóc cuối cùng của tôi đứt lìa trên cúc áo anh ấy.


"Xin lỗi, gỡ không ra."


Đồ nhỏ mọn, chắc chắn anh ấy là cố ý.


Anh ấy mặc kệ tôi đang lườm đến lác cả mắt, thản nhiên nói: "Phải dạy Tùng Tùng lễ phép khi gõ cửa mới được."


Cần anh ấy quản à, cũng đâu phải con anh ấy.


"Ngoài ra, tôi sẽ hẹn giúp em một suất khám ở bệnh viện chúng tôi vào ngày mai, xem bệnh táo bón của em thế nào."


?


Vậy là, lúc nãy anh ấy đã nhìn thấy rõ rồi, mà còn ở đó giả vờ.


"Tôi không đi."


Tôi tức giận cúi đầu đi ra ngoài, tay vừa nắm lấy tay nắm cửa đã bị anh ấy dùng một lực mạnh kéo vào lòng.


Hu hu hu...


Sức anh ấy khỏe hơn, cơ ngực cũng to hơn rồi.


"Đừng có giấu bệnh, nếu em không đi, bây giờ tôi sẽ kiểm tra cho em luôn, tôi đã từng làm ở khoa đó rồi, em yên tâm."


Nói rồi, tay anh ấy trượt xuống, hờ hững đặt trên mép cạp quần của tôi.


Vô sỉ!


Tôi tức giận nhìn anh ấy: "Đừng tưởng anh là bạn trai cũ thì có thể muốn làm gì thì làm."


Anh ấy không hề động lòng, ngón tay đã kẹp lấy cạp quần.


Tôi hùng hổ: "Tôi vốn dĩ cũng định đi mà, tôi không sợ anh đâu!"


Anh ấy nhướng mày, cong môi cười: "Biết rồi, lát nữa tôi sẽ gửi thông tin cuộc hẹn qua WeChat cho em."


Anh ấy ghé sát vào tôi, hơi thở nóng hổi phả vào tai tôi làm tôi nhột nhột: "Lần này, nên đồng ý kết bạn với tôi rồi chứ..."


Bên ngoài vang lên tiếng Tùng Tùng nho nhỏ: "Chị ơi, bố ơi, hai người thơm nhau xong chưa ạ?"


Tống Lộ ngẩn người.


Tôi nhân cơ hội chui ra khỏi vòng tay anh ấy, khoảnh khắc mở cửa, tôi miễn cưỡng nói: "Lát nữa sẽ đồng ý."


Tùng Tùng hoàn toàn lờ tôi đi, vẻ mặt mong đợi nhìn Tống Lộ: "Bố ơi, trường con có hoạt động mùng một tháng sáu, bố đến được không ạ?"


Tùng Tùng khá nghịch ngợm, tôi lại phải đi làm, sức khỏe dì Trịnh cũng không tốt lắm. 


Vì vậy sau khi thằng bé được hai tuổi, chúng tôi đã gửi thằng bé vào lớp nhà trẻ. 


Trường mầm non thỉnh thoảng lại có hoạt động cho phụ huynh và các con. Dì Trịnh từ trong bếp đi ra: "Tùng Tùng, không phải bà đã nói sẽ đi cùng con sao? Chú bận lắm."


Tùng Tùng cúi gằm đầu, lí nhí nói: "Nhưng lần nào các bạn cũng có bố mẹ đi cùng."


Mắt thằng bé ngấn lệ: "Con cũng muốn có bố đi cùng."


8


Tống Lộ cúi người, bế Tùng Tùng lên: "Được, bố đồng ý với con."


Tùng Tùng "chụt" một tiếng hôn lên má Tống Lộ: "Cảm ơn bố."


Tống Lộ khẽ nhíu mày. Bác sĩ thường có chút ám ảnh sạch sẽ. Trước đây tôi bôi đầy nước miếng lên mặt Tống Lộ, anh ấy còn tỏ ra ghét bỏ.


Tôi dỗ Tùng Tùng đi chơi lego, lấy khăn giấy khử trùng đưa cho anh ấy, không nhịn được cười: "Lau đi này."


Sau khi lau xong, anh ấy chơi lego cùng Tùng Tùng, còn tôi vào bếp giúp dì Trịnh. 


Dì Trịnh nghển cổ nhìn hai người một lớn một nhỏ trong phòng khách, khẽ nói: "Chàng trai này không tồi, vừa đẹp trai lại vừa chơi hợp với Tùng Tùng."


Bà ấy nói bóng gió: "Đàn ông giống như con lừa, cháu phải treo củ cà rốt trước mặt nó, nó mới có sức kéo. Cháu cho nó ăn hết một hơi, nó sẽ lười biếng ngay. Cháu hiểu ý dì không?"


Hiểu chứ! Quả nhiên gừng càng già càng cay.


Nhưng củ cà rốt này của tôi, anh ấy đã sớm nếm thử mùi vị rồi.


Ngày hôm sau, tôi đến bệnh viện theo lịch hẹn. 


Tống Lộ đặt cho tôi suất khám chuyên gia. Vừa đẩy cửa phòng khám, tôi đã thấy anh ấy mặc áo blouse trắng, dựa vào bàn làm việc, tay cầm hai tờ báo cáo xét nghiệm xem xét. 


Lúc nãy ở quầy y tá, tôi đã hỏi rồi, trường hợp của tôi rất có thể sẽ phải nội soi trực tràng.


Lẽ nào Tống Lộ định tự mình làm?


Cứu mạng...


Tôi quay đầu bỏ chạy, nhưng cổ áo sau đã bị túm lại.


"Chạy đi đâu?"


Tôi nắm chặt tay trả lời: "Sáng nay tôi đi ngoài như tháo cống, đã khỏi rồi, tôi thấy không cần lãng phí tài nguyên y tế nữa."


Vẻ mặt anh ấy nghiêm trọng: "Sau khi táo bón lại tiêu chảy, tình hình không mấy lạc quan, càng phải kiểm tra kỹ lưỡng."


?


Tống Lộ nặn dung dịch khử trùng, từ tốn xoa đều lòng bàn tay và mu bàn tay. Anh ấy liếc tôi một cái: "Ngẩn ra đó làm gì, cởi quần ra, đừng lãng phí tài nguyên y tế."


Cái người này!


Tôi nắm chặt mép quần, phản đối: "Tôi muốn đổi bác sĩ."


Bác sĩ không phân biệt giới tính, nhưng bác sĩ có phân biệt bạn trai cũ và không phải bạn trai cũ. Quá xấu hổ. Hồi còn yêu nhau, chúng tôi còn chưa từng đi đến bước đó.


Một bác sĩ thực tập đứng bên cạnh nhìn cảnh này nén cười, mặt đỏ bừng.


Tống Lộ lạnh lùng liếc tôi một cái: "Muốn đổi cũng được, tối nay đi dự tiệc cùng tôi."


Tôi kinh ngạc: "Anh dùng chuyện này để ra điều kiện với tôi?"


Mặt anh ấy lạnh tanh, kéo tấm rèm xanh ngăn cách ra: "Vậy thì cởi quần nằm xuống đi."


Nhiều năm không gặp, anh ấy trở nên quá vô sỉ.


Tôi nghiến răng: "Được, đi dự tiệc."


Dù sao cũng được ăn uống miễn phí, tôi cũng không thiệt.


Lúc này cửa phòng khám được đẩy ra. Một nữ bác sĩ trung niên bước vào, ngạc nhiên nói: "Cậu Tống, cậu ở đây làm gì vậy?"


Tống Lộ cười như không cười liếc tôi một cái: "Mẹ của thằng bé lần đầu làm nội soi trực tràng hơi sợ, tôi đến đây để động viên cô ấy một chút."


Cái gì?


Vậy là ngay từ đầu đã không phải anh ấy làm ư?


Nữ bác sĩ cười: "Cậu Tống ngày thường lạnh lùng, hóa ra tất cả sự nhiệt tình này đều dành cho người yêu."


"Hay là cậu vào phụ giúp tôi nhé?"


Tôi lập tức kinh hãi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo