Hóa Ra Là Anh - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Sắc mặt Lưu Chi trở nên cực kỳ khó coi. Cô ta tưởng rằng đã nắm được điểm yếu của tôi, nhưng không biết rằng tôi cũng đã nắm được bí mật của cô ta. 


Lúc nãy tôi đã hỏi Tống Lộ, trong mắt mọi người, Lưu Chi là người độc thân chưa kết hôn. 


Tống Lộ rất thông minh, anh ấy đã sớm nhận ra có điều gì đó không ổn giữa tôi và Lưu Chi.


Sau khi đối phó thêm hai vòng, anh ấy kéo tôi đứng dậy: "Chúng tôi về trước, mọi người cứ tiếp tục, hóa đơn tính cho tôi."


Cô gái tóc xoăn nhướng mày nói: "Anh Lộ, còn sớm mà."


Ánh mắt của Tống Lộ đầy “gió xuân”, mỉm cười nói: "Đêm xuân ngắn ngủi."


Cô gái tóc xoăn suýt nữa thì bị nghẹn chết.


Chúng tôi ra khỏi phòng bao, Lưu Chi đuổi theo. Ánh mắt cô ta tha thiết: "Bác sĩ Tống, Tùng Tùng thật sự không phải con của anh, anh đừng để cô ấy lừa."


Tống Lộ dừng bước, lời lẽ sắc bén: "Làm sao cô biết tên của Tùng Tùng?"


Lưu Chi ngập ngừng.


Anh ấy nắm chặt tay tôi: "Y tá Lưu, chuyện con cái tôi tự biết, không cần người ngoài xen vào."


Lưu Chi bị nói đến mức suýt không đứng vững.


Tống Lộ đưa tôi đến bãi đậu xe, kéo mở cửa ghế phụ, ấn tôi vào trong rồi cúi người lại gần. Hơi thở gần trong gang tấc. Lưng tôi áp chặt vào ghế: "Tống Lộ, đừng có mượn rượu làm càn, tôi sẽ dùng đến cú đá tuyệt tự tuyệt tôn đấy."


Tôi co gối lên định thúc vào bụng dưới của anh ấy.


Tống Lộ nắm lấy đầu gối tôi qua lớp tất da: "Gọi một tiếng 'Anh Lộ' nữa nghe xem nào."


Mơ đẹp đấy, lúc nãy chỉ là diễn kịch thôi. Giờ đã tàn tiệc rồi, còn muốn được lợi không công. Mơ tưởng!


Tôi giãy giụa một hồi mà không thoát ra được, ngược lại chỗ đầu gối như có lửa đốt.


"Anh buông ra!" Tôi trừng mắt nhìn anh ấy: "Vết chai trên tay anh làm rách đôi tất 168 tệ của tôi rồi."


Yết hầu anh ấy nổi lên một màu đỏ hồng, ánh mắt đầy dục vọng khiến người ta sa ngã: "Chất lượng kém như vậy, không xứng với thân phận tiểu tiên nữ của em, hay là xé luôn đi."


Nói rồi, anh ấy đưa hai ngón tay ra, véo lớp tất da thành một ngọn đồi nhỏ.


12


Những đường vân bị kéo căng đến cực điểm, giống như trái tim không thể gỡ rối của tôi lúc này. Đừng bị sắc đẹp mê hoặc, đừng quên đi nỗi đau khi xưa.


Tôi lạnh mặt: "Anh buông ra."


Tống Lộ nhíu mày, tay buông lỏng, chiếc tất "biu" một tiếng bật trở lại chân tôi. Cảm giác tê dại và đau đớn lan tỏa trên chân và cả trong tim.


Anh ấy kéo dây an toàn giúp tôi cài vào, nhưng người vẫn chưa lùi ra: "Em và Lưu Chi, có bí mật gì?"


Tôi ngước mắt nhìn thẳng vào anh: "Ngày chúng ta chia tay, anh đã xảy ra chuyện gì?"


Tại sao Lưu Chi lại nói tôi đã bỏ rơi anh vào lúc anh khó khăn nhất. Rõ ràng tôi mới là người bị tổn thương sâu sắc hơn.


"Không có gì, đều qua cả rồi." Ánh mắt anh ấy lướt trên môi tôi, câu trả lời thật nhạt nhẽo.


Tôi túm lấy cổ áo anh ấy, kéo anh ấy lại gần hơn, ánh mắt nóng rực: "Lúc nào anh cũng vậy, cứ giấu mọi chuyện trong lòng." 


"Hay là trong mắt anh, suy nghĩ của tôi hoàn toàn không quan trọng?"


Môi chúng tôi chỉ cách nhau chưa đầy năm centimet. Tôi nhìn yết hầu khẽ chuyển động của anh ấy, giọng nói trầm xuống: "Anh chỉ cần một tấm bia đỡ đạn, để tiện cho việc tiếp tục chữa bệnh cứu người mà không bị phân tâm à?"

Trong đáy mắt Tống Lộ, dục vọng và đau đớn đan xen. Nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh.


"Hôm đó em gọi cho tôi, tôi vừa cùng chủ nhiệm làm xong ca phẫu thuật." 


"Đó là lần đầu tiên tôi lên bàn mổ, kết quả là đứa bé đã chết trên bàn mổ." 


"Người nhà không chấp nhận sự thật, làm ầm ĩ rất dữ, dọa sẽ tống cả chúng tôi vào tù." 

"Lúc em gọi điện đến, chính là lúc người nhà đang làm loạn."


Phải rồi. Bây giờ nghĩ lại, đầu dây bên kia quả thực rất ồn ào. Nhưng lúc đó tôi đang ở trong đám cháy, làm sao có thể để ý đến những điều này.


Tống Lộ nở một nụ cười lạnh lùng: "Lúc đó tôi và chủ nhiệm cùng bị đưa đi điều tra, điện thoại bị tịch thu." 


"Trải qua hai ngày, điều đầu tiên tôi muốn làm là liên lạc với em, kết quả lại nhận được tin nhắn chia tay của em."


Vậy nên, anh ấy đã vô cùng thất vọng, chỉ trả lời một chữ "được". Mãi đến nửa tháng sau mới nhớ ra đi tìm tôi.


Gan ruột tôi như bị bóp lại thành một cục, tôi buông cổ áo anh ấy ra. Tống Lộ không những không ngồi thẳng dậy, mà còn tiến về phía trước thêm hai phân.


"Giai Giai, chuyện cũ bỏ qua." Mắt anh ươn ướt, như cơn mưa rào mùa hạ: "Chúng ta bắt đầu lại, được không?"


Anh ấy cúi đầu muốn hôn tôi, tôi chống hai tay lên vai anh ấy, giọng nói lạnh lùng: "Anh không muốn biết, ngày hôm đó tôi đã xảy ra chuyện gì sao?"


Hôm đó là ngày kỷ niệm hai năm của chúng tôi. Tôi quyết định cho anh ấy một bất ngờ. Tôi đã đặt nhà hàng, chọn phòng bao trong cùng. 


Tôi đợi rất lâu, mơ màng ngủ thiếp đi, cuối cùng bị sặc khói làm cho tỉnh giấc. Tôi cố kéo cửa phòng bao, nhưng không tài nào mở được.


Giọng tôi nghẹn ngào: "Tôi đã nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, nên mới gọi điện hỏi anh, có thật sự yêu tôi không." 


"Nếu yêu tôi, tại sao không nhớ hôm đó là ngày kỷ niệm, nếu yêu tô, tại sao không dành nhiều thời gian cho tô hơn. Nếu yêu tôi, tại sao lại để tôi một mình chết cháy trong biển lửa."


Tống Lộ nhíu chặt mày, đưa tay lau nước mắt cho tôi: "Xin lỗi, lúc đó tôi không biết..."


Tôi tránh đi, nói tiếp: "Sau đó, bố của Tùng Tùng đã phá cửa cứu tôi." 


"Từ phòng bao trong cùng ra đến cửa chính, rất xa." Tôi khó khăn lên tiếng: "Anh ấy đã tháo mặt nạ dưỡng khí đưa cho tôi, kết quả là chính mình..."


"Tôi đã đánh cắp mạng sống của bố Tùng Tùng để sống sót, nó chính là con trai của tôi, là trách nhiệm cả đời của tôi."


Tôi khẽ cười: "Không cần cảm thấy áy náy, thật ra chúng ta đều không sai." 

"Cái sai là, chúng ta không hợp nhau." Tôi cố nở một nụ cười rạng rỡ, giấu nỗi buồn vào trong lòng: "Gương vỡ dù có lành lại, vết nứt cũng không thể xóa nhòa." 

"Bây giờ tôi là một phụ nữ chưa chồng mang theo con, anh có rất nhiều lựa chọn tốt hơn."


Một dãy đèn đường đều nghe thấy lời tuyên bố của tôi: "Tống Lộ, cứ như vậy đi, sau này chúng ta đường ai nấy đi."


13


Về đến nhà đã rất muộn, Tùng Tùng mơ màng dựa vào giường đợi tôi để nói chuyện cổ tích. 


Thằng bé chui vào lòng tôi, giọng nói non nớt: "Chị ơi, sau này chị có bố bác sĩ rồi, chị còn yêu con không?"


"Tất nhiên rồi, người chị yêu nhất mãi mãi là con."


Thằng bé lắc cái đầu đầy lông tơ: "Con chỉ cần một góc nhỏ trong tim chị là đủ rồi." 


"Thỉnh thoảng hai người làm bố mẹ của con, con đã vui lắm rồi."


Mắt tôi đỏ hoe, tôi hôn lên cái đầu nhỏ của con: "Vậy hôm nay, để chị làm mẹ của Tùng Tùng nhé."


Thằng bé buồn ngủ rũ rượi: "Mẹ ơi, con yêu mẹ."


"Mẹ cũng yêu con, cục cưng."


Hàng mi thằng bé ướt đẫm, đã ngủ thiếp đi.


Hơn mười một giờ, Lưu Chi gọi điện cho tôi.


"Trịnh Giai Giai, cô sẽ hối hận. Tôi là mẹ ruột của Tùng Tùng, tôi có thể mang nó đi bất cứ lúc nào."


Tôi lạnh lùng hỏi: "Cô quên thỏa thuận giữa chúng ta rồi sao?"


Bố của Tùng Tùng hy sinh khi chưa đầy 22 tuổi, và vẫn chưa đăng ký kết hôn với Lưu Chi. 


Lúc đó Lưu Chi đã mang thai năm tháng, dì Trịnh đã hứa cho cô ta hai mươi vạn để bỏ đứa bé đi, không làm lỡ dở cả đời cô ta. 


Nhưng cô ta lại muốn sinh con ra, đòi dì Trịnh phải đưa toàn bộ một triệu tiền tử tuất* của bố Tùng Tùng cho mình. Dì Trịnh đã đồng ý. 


(*) Là khoản tiền mà cơ quan bảo hiểm xã hội chi trả cho thân nhân của người lao động khi người đó qua đời, nhằm hỗ trợ một phần tài chính và giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo