Hóa Ra Là Anh - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

9


Tống Lộ liếc tôi một cái: "Thôi ạ, cô ấy ngại. Cháu giao cô ấy cho chủ nhiệm Nguyên."


Anh ấy đứng đối diện tôi, trong mắt ánh lên nụ cười như gió xuân: "Trịnh Giai Giai, chuyện đã hứa với tôi thì không được nuốt lời đâu đấy."


Có lẽ để giảm bớt căng thẳng cho tôi, trong lúc kiểm tra, chủ nhiệm Nguyên đã trò chuyện với tôi về Tống Lộ. 


Tôi tức giận kể lể về hành vi lúc này của anh ấy. Chủ nhiệm Nguyên cười: "Đây là thú vui của giới trẻ các cháu à? Xem ra tôi thật sự lạc hậu rồi."


Thú vui? Đây không phải thú vui, đây là tồi tệ.


Kết quả kiểm tra cho thấy tôi bị khó tiêu cộng với thói quen ăn uống không tốt, nên mới bị táo bón.


Khám bệnh xong cũng vừa kịp lúc anh ấy tan làm. Anh ấy lái xe đưa tôi đi cùng. Tôi vẫn còn đang giận, không chịu ngồi ghế phụ, mà chọn ngồi ở hàng ghế sau, mắt không thấy tim không phiền.


Anh ấy nghiêng người nhìn tôi qua gương chiếu hậu: "Bây giờ em nóng tính thế à?"


Tôi đảo mắt: "Bây giờ anh đểu thế à?"


Lừa gạt, dụ dỗ, thủ đoạn nào cũng dùng.


Tống Lộ khởi động xe, không chút xấu hổ: "Người ta nói, phải đểu một chút mới lừa được các cô gái."


Anh ấy nhìn tôi qua gương chiếu hậu, trong mắt tràn đầy ý cười: "Quả nhiên bị tôi lừa được rồi, cô gái nhỏ."


Tim tôi đập thình thịch. Người này học ở đâu ra mấy trò này vậy.


Nhiệt độ trong xe tăng lên, lúc này một người phụ nữ gõ cửa sổ: "Bác sĩ Tống, có thể cho em đi nhờ đến bữa tiệc được không?"


Tống Lộ quay đầu nhìn tôi, thấy tôi không lên tiếng, anh ấy liền gật đầu. Người phụ nữ định mở cửa ghế phụ.


Tống Lộ từ chối: "Ngồi phía sau đi, ghế phụ là để dành cho nữ chủ nhân, mặc dù hôm nay cô ấy không muốn ngồi."


Vài giây sau, cửa sau được kéo ra, người phụ nữ cúi người chui vào. Sau khi nhìn thấy tôi, cô ta kinh ngạc và sợ hãi, cả người run lên bần bật.


Thật sự là cô ta – Lưu Chi. Người mẹ ruột đã sinh ra Tùng Tùng vài ngày rồi biến mất không một dấu vết.


Tống Lộ bình thản giới thiệu: "Đây là mẹ của thằng bé, Trịnh Giai Giai."


Vì sự cố trong thang máy mấy hôm trước, mọi người trong khoa của anh ấy đều biết Tống Lộ tự dưng có thêm một cậu con trai ba tuổi, họ nhao nhao đòi anh ấy mời khách, nên mới có bữa tiệc hôm nay. 


Tống Lộ đã sớm nói với tôi, phải cùng anh ấy diễn kịch.


Sắc mặt Lưu Chi thay đổi liên tục, cô ta thăm dò đưa tay về phía tôi: "Chị Trịnh, chào chị."


Tống Lộ đánh lái sang phải, giọng điệu tự nhiên và chắc chắn: "Gọi là chị dâu."


Vẻ mặt Lưu Chi cứng lại. Kẻ ngốc cũng nhìn ra được, cô ta có ý với Tống Lộ.


Tôi mỉm cười nắm lấy tay cô ta: "Lần đầu gặp mặt, chào cô."


Lưu Chi nhận được tín hiệu của tôi, thở phào nhẹ nhõm.


Tiếp đó cả quãng đường không ai nói gì, Lưu Chi trông có vẻ nặng trĩu tâm sự. 


Vào nhà hàng, Lưu Chi thân mật khoác tay tôi: "Chị dâu, chúng ta cùng vào nhà vệ sinh nhé."


Cô ta có chuyện muốn nói với tôi.


10


Quả nhiên, vừa rời khỏi tầm mắt của Tống Lộ, cô ta lập tức buông tay tôi ra.


"Cậu con trai ba tuổi của bác sĩ Tống, không lẽ là Tùng Tùng?"


"Phải!"


Cô ta cười lạnh: "Cô hại chết bố nó, còn lợi dụng nó để câu dẫn đàn ông?"


"Cô bỏ rơi bác sĩ Tống vào lúc anh ấy khó khăn nhất, bây giờ anh ấy thành công rồi, cô lại dùng đứa bé để trói buộc anh ấy sao?" 


Lưu Chi dùng ánh mắt sắc như dao đâm vào tôi: "Trịnh Giai Giai, sao cô lại vô sỉ đến thế?"


Tôi lạnh lùng liếc cô ta: "Cô dùng chính con mình để đổi lấy tiền, sinh nó ra rồi bỏ mặc không hỏi han, cô thì cao thượng hơn tôi ở chỗ nào?"


Sắc mặt Lưu Chi hơi tái đi, ánh mắt đầy oán độc: "Cô nói đúng, đó là con của tôi." 


"Nghe nói tình cảm của cô và Tùng Tùng rất tốt, dì Trịnh cũng rất cưng chiều nó." 


"Lát nữa tốt nhất cô nên thú nhận trước mặt mọi người rằng đứa bé không phải con của cô và Tống Lộ."


Cô ta ghé sát vào tai tôi, thì thầm như ác quỷ: "Nếu không, tôi sẽ lấy đi thứ mà các người yêu thương đó, cô biết đấy, tôi làm được."


Cô ta biết tôi không thể giải thích rõ ràng ngọn ngành câu chuyện giữa tôi và Tùng Tùng. 


Một khi thừa nhận đứa bé này không phải con của tôi và Tống Lộ, mọi người sẽ nhìn tôi như thế nào? Tôi và Tống Lộ, có lẽ sẽ không còn đường lui nữa.


Tống Lộ đứng đợi ở cửa phòng bao, tay kẹp một điếu thuốc đang cháy. Làn khói mỏng bao trùm lấy ngũ quan góc cạnh của anh ấy, tạo nên vẻ lạnh lùng xa cách khó lại gần. 


Anh ấy liếc mắt thấy tôi, dập điếu thuốc, khoác vai tôi đi sang một bên, khẽ dặn: "Chuyện Tùng Tùng không phải con của tôi, tuyệt đối đừng nói hớ."


"Anh thèm có một đứa con rơi đến thế à?"


Tống Lộ không trả lời trực tiếp. Anh ấy khẽ cong tay trái, nhếch môi cười: "Vào đi, họ đợi lâu rồi."


Tôi đưa tay đẩy cửa, nhưng anh ấy lại bắt lấy tay tôi đặt vào vòng tay đang cong lên của mình: "Trịnh Giai Giai, diễn kịch cần phải có diễn cho tốt."


Cửa phòng bao mở ra, một làn sóng âm thanh nhiệt tình ập tới. Tôi nhìn khuôn mặt điển trai của anh ấy, khẽ khàng lên tiếng: "Diễn xuất của tôi tốt lắm, chỉ là anh không hiểu thôi."


Sự dửng dưng của tôi, sự quyết đoán không quay đầu của tôi, chẳng phải đã chứng minh cho diễn xuất hoàn hảo của tôi sao.


Cởi bỏ áo blouse trắng, những bác sĩ y tá này cũng chỉ là người bình thường. Đặc biệt là những người đến hôm nay thì ngày mai đều được nghỉ bù, vài ly bia vào bụng, ai nấy đều trở nên rất vui vẻ.


Tối nay vận may của Tống Lộ đặc biệt kém, bị mọi người bắt uống không ít lần. 


Có một cô gái tóc xoăn đặc biệt tò mò và táo bạo. 


Sau nhiều năm, lần đầu chúng tôi nắm tay, lần đầu xem phim, lần đầu hôn nhau, anh ấy đều nhớ rõ ngày tháng và chi tiết. Điều này khiến tôi có ảo giác: người đàn ông trước mặt này, đã từng yêu tôi hết lòng, và bây giờ vẫn chưa buông bỏ.


Mọi người đều rất vui, chỉ có nụ cười của Lưu Chi là giả tạo như được vẽ lên.


Phong thủy luân chuyển, chẳng mấy chốc đã đến lượt tôi thua. Lưu Chi chớp lấy cơ hội, nụ cười đầy vẻ nham hiểm: "Chị dâu, đứa bé đó thật sự là con của chị và bác sĩ Tống à?"


Tay tôi cầm ly rượu siết chặt lại.


11


Tống Lộ đưa tay vòng ra sau lưng ghế của tôi, như một cái ôm hờ hững. Anh ấy trả lời thay tôi: "Tất nhiên rồi."


Lưu Chi không chịu bỏ cuộc: "Bác sĩ Tống, em đang hỏi chị dâu, anh vội gì chứ?"


Tôi mỉm cười trả lời: "Không phải."


Tay Tống Lộ đặt trên lưng ghế siết chặt, mặt Lưu Chi lộ vẻ vui mừng.


Không đợi cô ta nói, tôi tiếp tục: "Đây là kết quả mà cô y tá Lưu muốn nghe đúng không?" 


"Nếu đứa bé không phải con của tôi và Tống Lộ, cô sẽ có cơ hội?" Tôi vẫn đang cười.


Nụ cười của Lưu Chi cứng lại: "Chị hiểu lầm rồi, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi."


Tôi thu lại nụ cười: "Nói dối, cô rõ ràng đang cố tình chia rẽ. Cô muốn Tống Lộ nghi ngờ về thân phận của đứa bé, từ đó ảnh hưởng đến tình cảm của tôi và anh ấy."


Mọi người đều nhìn về phía Lưu Chi. Ai cũng không ngốc, tôi đã chọc thủng lớp màng "trà xanh" này, họ đều có thể hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.


Lưu Chi chực khóc: "Tôi chỉ nghe được một vài tin đồn, không muốn bác sĩ Tống bị lừa dối."


Tôi khoác tay Tống Lộ, giọng nũng nịu: "Anh Lộ, anh nói xem em có lừa anh không?"


Chẳng qua là so tài "trà nghệ", cứ như thể tôi không biết làm vậy.

Tống Lộ khẽ nhướng mày: "Dù bị em lừa, anh cũng cam tâm tình nguyện."


Chậc – Bác sĩ Tống cũng đang so kè diễn xuất với tôi rồi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo