Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
16
Tôi nén cười, cố tình chọc anh ấy: "Hay là mua mỗi thứ một ít, biết đâu lại có tác dụng?"
Nhân viên cố tỏ ra từng trải, không chút thông cảm.
Tống Lộ "xì" một tiếng, đưa tay cầm lấy một hộp: "Lấy cái này đi, là vị dâu em thích."
Mặt tôi đỏ bừng. Ai mà thích vị dâu chứ!
Trên đường về, tôi khẽ cảnh cáo anh ấy: "Anh tốt nhất nên kiềm chế bản thân."
"Bây giờ chúng ta chỉ đang diễn kịch vì Tùng Tùng, anh đừng tưởng tôi là người dễ dãi."
Vừa dứt lời, chồng chị Lý là anh Trương đã đi tới, khẽ hỏi: "Mua chưa?"
Tống Lộ lấy hộp "bao cách ly trẻ con" ra đưa cho anh ta: "Vị dâu anh muốn đây."
Anh Trương mở hộp: "Chia cho cậu hai cái nhé?"
Tống Lộ liếc dài nhìn tôi, cười lắc đầu: "Không cần, tôi phải kiềm chế bản thân."
Các chị em ơi, tôi xong rồi. Thứ đó không phải anh ấy mua để dùng. Tôi còn nói một tràng tự đa tình như vậy, bây giờ chỉ muốn đào một cái hố để chôn mình.
Anh Trương suy nghĩ vài giây, rồi như chợt hiểu ra: "Tôi hiểu rồi."
Tôi chia nước ngọt ra, một mẻ cánh gà mới cũng đã ra lò. Tôi lấy một cái đầy bột ớt định cho vào miệng, chị Lý giật lấy.
"Sao em lại ăn cay như vậy?"
Tôi ngơ ngác.
"Em đến tháng rồi, phải chú ý. Con gái bây giờ không biết giữ gìn, sau này sẽ khổ."
"Em có đến tháng đâu ạ."
"Nhưng lúc nãy lão Trương nói..." Chị Lý ngập ngừng, lộ ra vẻ mặt y hệt lão Trương lúc nãy: "Vậy là hai đứa đang chuẩn bị sinh đứa thứ hai, nên không cần biện pháp phòng tránh nữa à?"
Giọng chị Lý rất to, câu nói này vừa thốt ra, những người xung quanh đều nhìn sang. Còn có mấy bà mẹ chạy lại cùng nhau trao đổi kinh nghiệm chuẩn bị sinh con thứ hai.
Chết rồi. Tôi còn chưa có đứa nào.
Ăn tối xong, các ông chồng rủ nhau chơi mạt chược, kết quả là Tống Lộ bị loại ra ngoài.
Chị Lý nháy mắt: "Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, bác sĩ Tống khó có dịp rảnh rỗi, sao có thể làm lỡ chuyện chính của hai đứa được."
Tùng Tùng đã chơi cả ngày, sau khi tắm xong, thằng bé nằng nặc đòi Tống Lộ kể chuyện.
Tống Lộ cầm điện thoại đọc, đọc được một nửa thì thằng bé đã ngủ thiếp đi.
Tôi đẩy anh ấy: "Bây giờ anh có thể đi chơi mạt chược rồi."
Tống Lộ gãi gãi thái dương: "Bây giờ tôi mà đi, họ có thể sẽ nghĩ tôi... không được."
17
Tôi nhớ lại chuyện cũ. Lúc đó tôi và anh ấy đã bên nhau được một năm, ôm ấp thường xuyên, nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng.
Bạn thân của tôi đều khuyên tôi, nên kiểm tra hàng trước, đừng để đến lúc kết hôn mới phát hiện có bệnh ngầm.
Tôi cũng sớm đã có ý đó, nên đã lên mạng tìm hiểu rất nhiều kiến thức. Lần nào anh ấy cũng động lòng, rồi lần nào cũng từ chối. Mãi đến khi tôi mua một bộ đồ thủy thủ, nhảy cho anh ấy xem một điệu múa gợi cảm...
Vị ngọt khi xưa, bây giờ nếm lại lại có đủ mùi vị. Tôi dẹp suy nghĩ ấy đi, lấy quần áo đi tắm. Tắm mất hơn nửa tiếng mới hồi hộp bước ra, kết quả là, anh ấy đã ngủ thiếp đi trên ghế dài ngoài ban công.
Trong điện thoại có tin nhắn của Lục Vận: "Nó vừa trực ca cấp cứu, làm việc liền ba ngày, chỉ để dành thời gian nghỉ phép."
"Dù sao làm cậu thì không thể cướp người của cháu được."
"Nhưng nếu cháu vẫn không có cảm giác, thì liên lạc ngay với cậu, chúng ta không để người ngoài hưởng lợi..."
Tôi trả lời: "Tôi thấy là anh bị anh ấy nắm thóp thì có."
Lục Vận trả lời ngay lập tức: "He he he... Giờ này mà cháu còn có thời gian nhắn tin, thằng cháu lớn của cậu chắc phải đi khám nam khoa rồi!"
Anh ra mới là người phải đi khám ấy. Ba mươi mấy tuổi đầu, không nói được câu nào ra hồn.
Đêm ở nông thôn, sự ồn ào thỉnh thoảng lại càng làm nổi bật sự tĩnh lặng xung quanh. Ánh trăng mờ ảo chiếu lên đôi mày thanh tú của Tống Lộ.
Lưỡi dao thời gian đã bào mòn đi sự ngây ngô và lạnh lùng của anh, điêu khắc những đường nét của anh ấy càng thêm rõ ràng.
Tôi đưa tay ra, vẽ theo đường sống mũi của anh ấy trong không trung. Ánh trăng bị nắm tay che khuất, nửa khuôn mặt anh ấy chìm trong bóng tối.
Tôi tự nói với mình: "Tôi đã nói rất rõ với anh rồi, tại sao anh còn đến?"
"Gần bốn năm rồi, tôi không còn là cô gái nhỏ dũng cảm không sợ hãi mà anh từng biết nữa."
"Anh cũng không còn là chàng trai khiến tôi rung động, hà cớ gì..." Tôi khẽ thở dài: "Phải dây dưa với nhau?"
Tiếng nói vừa dứt, Tống Lộ đột nhiên đưa tay kéo tôi một cái. Tôi không kịp đề phòng, ngã vào lòng anh ấy.
Mắt anh ấy vẫn nhắm, giữa hai hàng lông mày vẫn còn vẻ mệt mỏi, giọng nói trầm thấp cọ vào tai tôi: "Thật ra tôi đã đi xem mắt rất nhiều lần, tôi đã thuyết phục bản thân chấp nhận những cô gái đó. Nhưng cuối cùng lại nực cười nhận ra, tôi chỉ muốn tìm một chút hình bóng của em trên người họ."
"Sau đó tôi hiểu ra, trên đời này tôi chỉ muốn cùng em trải qua một đời. Nếu không phải là em, thì bất kỳ người phụ nữ nào khác đối với tôi cũng không có gì khác biệt."
"Hoàn cảnh của Tùng Tùng, cũng có trách nhiệm của tôi, lúc đó nếu tôi sớm nghe điện thoại, mọi chuyện đã khác."
"Tôi rất thích trẻ con, nên mới chọn khoa nhi, tôi sẽ cùng em nuôi dưỡng Tùng Tùng."
Tôi chống tay lên ngực anh ấy, ngồi thẳng dậy. Ánh trăng chiếu trọn vào mắt anh ấy, anh ấy đưa tay về phía tôi, làn gió đêm dịu dàng mang lời nói của anh ấy lướt qua tai tôi: "Trịnh Giai Giai, chúng ta hãy làm quen lại nhé."
"Lần đầu gặp mặt, rất vui được làm quen với em."
Tiếng tim đập sắp nuốt chửng tôi. Tôi nhất thời không có phản ứng, Tống Lộ nhìn chằm chằm vào mắt tôi, ánh mắt sâu thẳm: "Bây giờ em không tô son, tôi có thể cọ một chút được không?"
Nói xong không đợi tôi trả lời, anh ấy cúi người, hôn lên môi tôi.
18
Đầu óc tôi quay cuồng. Mùi hương trên người anh ấy không phải là thuốc khử trùng, mà là thuốc mê. Nên tôi đã bị mê hoặc đến mức quên cả từ chối, còn chủ động đáp lại.
Hôn một lúc, tay anh ấy luồn vào trong áo tôi. Cảm giác lành lạnh làm đầu óc tôi chấn động, tôi vô thức nắm lấy cổ tay anh ấy.
Hơi thở Tống Lộ nóng rực, yết hầu đỏ hồng, khẽ chuyển động: "Xin lỗi, đây đều là những hành động đi kèm, nên tay tự nhiên..."
Anh ấy đan tay vào nhau, đặt lên lưng tôi: "Anh hứa không sờ lung tung, chúng ta tiếp tục..."
Tiếp tục cái gì chứ.
Anh ấy hơi ngượng ngùng: "Cái đó cũng là đi kèm."
"Chứng tỏ chức năng của anh không bị suy giảm, chỉ cần kích thích thích hợp là có thể kích hoạt..."
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận: "Tống Lộ, bây giờ sao da mặt anh lại dày như vậy?"
Anh ấy còn hơi làm nũng đáp: "Kích hoạt anh không thể kiểm soát, nhưng anh hứa với em, hôm nay không sử dụng."
"Cho anh hôn thêm một cái nữa, em còn ngọt hơn trước đây."
Tôi đang định trách anh ấy, điện thoại anh ấy lại rung lên bần bật. Là Lưu Chi. Cô ta lại định giở trò gì đây?
Tống Lộ nhận điện thoại rồi bật loa ngoài. Giọng nói yếu ớt, hoảng loạn của Lưu Chi truyền đến: "Bác sĩ Tống, chị dâu và Tùng Tùng có ở cùng anh không? Bà của Tùng Tùng xảy ra chuyện rồi."
Rõ ràng có số điện thoại của tôi, nhưng lại cố tình gọi cho Tống Lộ. Nhưng bây giờ không phải là lúc để so đo những chuyện này.
Lưu Chi nói hôm nay cô ta gặp dì Trịnh, chỉ nói chuyện vài câu, không ngờ dì Trịnh đột nhiên ngất xỉu. Hiện tại người đã được đưa đến bệnh viện.
Tôi rất hoảng, tay cứ run lên. Dì Trịnh nếu có mệnh hệ gì, Tùng Tùng sẽ rất đáng thương.
May mà có Tống Lộ, anh ấy vừa liên lạc xe, vừa dặn tôi bây giờ thu dọn đồ đạc, liên lạc với cô giáo. Tay chân bận rộn, ngược lại không dễ suy nghĩ lung tung.
Tùng Tùng ngủ rất say, Tống Lộ trực tiếp lấy chăn quấn lấy thằng bé rồi bế lên ghế sau xe.
Lái xe gần hai tiếng mới đến bệnh viện, dì Trịnh vẫn còn trong phòng phẫu thuật. Lưu Chi vừa thấy anhấy , đã khóc lóc chạy tới, định dựa vào vai anh ấy: "Bác sĩ Tống, sao lại như vậy?"
"Em sợ chết khiếp!"