Hóa Ra Là Anh - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

19


Tống Lộ nghiêng người tránh: "Là một y tá, gặp phải tình huống này chỉ biết khóc, vậy thì bệnh nhân và người nhà làm sao có thể tin tưởng chúng ta."


Sắc mặt Lưu Chi cứng lại. Cô ta nhìn về phía tôi, sau khi nhìn thấy Tùng Tùng, cô ta lập tức nhíu mày: "Đêm lạnh, bệnh viện lại nhiều vi khuẩn, tại sao cô lại mang thằng bé đến đây?"

Tôi tức đến muốn nổ tung, trực tiếp đáp trả: "Chẳng lẽ để nó một mình trong xe hay ở nhà?" 

"Cô y tá Lưu chưa từng nuôi con, thì đừng có nói linh tinh."


Lưu Chi bị nói đến mức nước mắt lưng tròng, muốn tìm Tống Lộ phân xử, nhưng Tống Lộ hoàn toàn không nhìn cô ta, ngược lại còn an ủi tôi: "Đừng tức giận mà hại sức khỏe, lát nữa còn làm Tùng Tùng thức giấc." "Bây giờ anh đi hỏi tình hình cụ thể, em ở đây đợi anh."


Anh ấy đi rồi, Lưu Chi nhận một cuộc điện thoại. Cô ta lộ ra vẻ không kiên nhẫn, hạ thấp giọng: "Tôi biết rồi." 


Mắt cô ta đỏ hoe: "Bà muốn chết thì cứ đi chết đi, đừng có lúc nào cũng dùng cái đó để uy hiếp tôi."


Cúp điện thoại, cô ta hằn học nhìn tôi: "Tò mò không? Anh trai tôi gây chuyện, đối phương đòi ba mươi vạn, nếu không sẽ tống anh ta vào tù, mẹ tôi lại khóc lóc, làm ầm ĩ, dọa tự tử để đòi tiền tôi."


Cô ta là một người luôn hy sinh vô điều kiện cho anh trai. Lúc đó cô ta bỏ rơi Tùng Tùng, chọn lấy nhiều tiền như vậy, cũng có sự xúi giục của anh trai và bố mẹ cô ta. 


Họ muốn cô ta che giấu chuyện đã từng sinh con để có thể gả vào một gia đình tốt. Nhưng không biết sau này tại sao không thành, cô ta vẫn độc thân. Cũng vì sợ gia đình này dây dưa, sau đó dì Trịnh đã chuyển nhà.


Tùng Tùng trong lòng tôi khẽ cựa quậy. Tôi vội vỗ về thằng bé, lạnh lùng nói: "Lưu Chi, cô có bị bệnh không? Là cô tự nguyện bị họ hút máu, ở đây giả vờ đáng thương cái gì?"


Lưu Chi nhìn chằm chằm vào cuối hành lang, như thể không nghe thấy tôi nói: "Tính cách bác sĩ Tống rất cố chấp, trước đây viện trưởng từng giới thiệu cháu gái vừa đi du học về cho anh ấy nhưng đều bị từ chối." 


"Tôi đã nghĩ, nếu tôi tìm anh ấy làm chồng, anh ấy nhất định có thể giúp tôi cản được bố mẹ và anh trai tôi, đúng không?"


Thật không thể hiểu nổi.


"Bản thân cô không kiên định, lại muốn kéo người khác làm cọng rơm cứu mạng mình sao?" 


"Hay là máu của cô không đủ cho gia đình cô hút, nên muốn hút máu của anh ấy?"


Đôi mắt đỏ ngầu của Lưu Chi nhìn tôi, cười đến mức khiến người ta sởn gai ốc: "Xem ra không vớt được đàn ông rồi, tôi chỉ có thể vớt thêm chút tiền."


Tôi có dự cảm không lành: "Cô có ý gì?"


"Nghe nói căn nhà cũ của dì Trịnh sắp được giải tỏa, sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ chết, sau khi bà ấy chết, tất cả tài sản sẽ là của Tùng Tùng." Lưu Chi âm u nói: "Chỉ cần tôi làm người giám hộ của Tùng Tùng, vậy chẳng phải là của tôi sao?" 


"Trịnh Giai Giai, cô chọn đi... hoặc là mang Tùng Tùng rời khỏi bác sĩ Tống." Ánh mắt cô ta trở nên độc ác: "Hoặc là vui vẻ ở bên bác sĩ Tống, mặc kệ thằng con rơi này sống chết ra sao."


20


"Người ta không thể chiếm hết mọi lợi ích được, đúng không?"


Lợi ích... Cô ta cho rằng tôi giúp chăm sóc Tùng Tùng là đang chiếm lợi ích.


"Lưu Chi, cô thật sự đã cho tôi thấy lòng người độc ác ra sao."


Đối mặt với sự khinh bỉ của tôi, Lưu Chi không hề để tâm. Cô ta đưa tay ra định sờ Tùng Tùng: "Tùng Tùng, mau tỉnh dậy, mẹ mới là mẹ của con."


Tùng Tùng bị cô ta làm cho tỉnh giấc, vẻ mặt ngơ ngác.


Tôi nghiêng người tránh, nhưng Lưu Chi lại đưa tay ra kéo thằng bé: "Tùng Tùng, con là do mẹ sinh ra, con là con trai của mẹ, cô ấy đã hại chết bố của con, con đi theo mẹ!"


Tùng Tùng bị cô ta dọa sợ, "oa" một tiếng khóc ré lên.


Tôi không thể nhịn được nữa, tát cho cô ta một cái. Một tiếng "bốp" vang vọng trong hành lang. Cả khuôn mặt Lưu Chi sưng lên.


Tôi ôm chặt tai Tùng Tùng, tức giận nói: "Nếu cô thật sự có một chút bản năng làm mẹ, thì không nên đánh thức thằng bé dậy khi nó đang ngủ say rồi lại dọa nó." 


"Cô không xứng làm mẹ của nó."


Lưu Chi ôm mặt, cười một cách thờ ơ: "Xứng hay không, tôi cũng là mẹ ruột của nó. Giống như tôi là con gái của mẹ tôi vậy, đó là điều không thể thay đổi."


Lúc Tống Lộ quay lại, Lưu Chi lại không mách lẻo. 


Dì Trịnh bị xuất huyết não, bác sĩ nói có thể là do bị kích động. Theo các nhân viên y tế đến đón người hỏi những người có mặt lúc đó, họ nói bà ấy đã có tranh cãi với Lưu Chi. Bà ấy vốn bị cao huyết áp, khi cảm xúc bị kích động rất dễ gây ra xuất huyết não.


Tôi nhìn chằm chằm vào Lưu Chi: "Rốt cuộc cô đã nói gì với dì Trịnh?"


Giọng Lưu Chi yếu ớt, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ độc ác: "Chỉ hỏi vài câu về chuyện của Tùng Tùng thôi."


Lửa giận trong tôi bùng lên.


Lưu Chi vặn vẹo tay, khẽ nói: "Tôi không cố ý." 

"Đợi dì Trịnh tỉnh lại, tôi nhất định sẽ đến xin lỗi bà ấy!" Cô ta ngập ngừng, liếc mắt nhìn tôi một cái: "Trừ khi cô không muốn tôi đến."


Cô ta đang uy hiếp tôi. Bác sĩ nói, tạm thời dì Trịnh không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau này nhất định phải tĩnh dưỡng, nếu Lưu Chi cứ liên tục nhắc đến chuyện quyền nuôi con, hậu quả có thể tưởng tượng được.


Tống Lộ nhờ người sắp xếp cho dì Trịnh một phòng bệnh đơn, cũng đã sắp xếp giường cho người ở lại chăm sóc.


"Trước tiên hãy nghỉ ngơi cho tốt, anh có quen luật sư chuyên nghiệp, mọi chuyện đợi đến ngày mai hãy nói."


Lòng tôi nóng như lửa đốt, nhưng cũng biết muốn đánh trận thì phải có đủ tinh thần. Hơn nữa Tống Lộ đã làm việc liên tục ba ngày, bây giờ mắt anh ấy toàn là tơ máu.


Tùng Tùng bị đánh thức, tôi dỗ thằng bé rằng bà đang ngủ, không được làm ồn, tạm thời ổn định được nó. Thằng bé chui vào lòng tôi, khẽ hỏi: "Chị ơi, người phụ nữ đó thật sự là mẹ của con à?"


21


Tôi không biết nên trả lời như thế nào.


Tùng Tùng đưa tay ra ôm chặt tôi: "Chị ơi, con không thích cô ta, con muốn chị làm mẹ của con."


Tôi hôn lên trán nó: "Trong lòng chị, con chính là con trai của chị mà!"


Đêm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Lưu Chi muốn có Tùng Tùng, chẳng qua là vì tiền. Chỉ cần khiến cô ta không nhận được số tiền đó, ngược lại còn phải bỏ tiền ra nuôi Tùng Tùng, cô ta tự nhiên sẽ biết khó mà lui.


Ngày hôm sau Tống Lộ đưa một luật sư chuyên nghiệp đến, không ngờ lại là Lục Vận. 


Anh ta mặc áo sơ mi, thắt cà vạt, xách cặp tài liệu, còn vuốt sáp tóc, trông rất ra dáng. 


Nhưng vừa mở miệng đã lộ bản chất: "Đây là Tùng Tùng à. Nhanh, gọi ông cậu đi, ông cậu mang đồ ăn ngon cho cháu này."


Anh ta thật sự lấy ra một hộp Ferrero Rocher từ trong cặp. Nhưng anh ta quá nhiệt tình, Tùng Tùng sợ đến mức nấp sau lưng tôi.


Lục Vận cũng không thấy ngại, nhét hộp sô cô la vào tay tôi: "Nó không ăn thì cháu ăn, mua rồi không thể lãng phí."


Tôi đâu còn tâm trạng ăn uống.


Tống Lộ nhận lấy hộp sô cô la: "Để cháu ăn."


Anh ấy lập tức mở hộp sô cô la hình trái tim, nhét hết sô cô la vào túi, rồi ném hộp vào thùng rác.


Lục Vận gãi gãi trán: "Cháu ác thật!"


Tống Lộ dùng Peppa Pig để dụ Tùng Tùng đi chỗ khác, trước tiên nói qua về quan điểm của mình, giống hệt suy nghĩ của tôi tối qua. Vậy nên, trọng tâm bây giờ là làm thế nào để cô ta không lấy được tiền.


Chúng tôi đồng loạt nhìn về phía Lục Vận.


"Cái này không khó..."


Anh ta đưa ra giải pháp. Cuối cùng nói thêm một câu: "Nhưng cái này cần bà cụ phải cứng rắn, cho dù nhìn cháu mình chịu khổ, cũng phải cắn răng chịu đựng."


"Tôi... chịu được." Một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau.


Tùng Tùng lập tức bỏ điện thoại xuống, chạy như bay đến bên giường: "Bà ơi bà tỉnh rồi, bà ngủ lâu quá."


Dì Trịnh nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, ánh mắt kiên định: "Dì chỉ là nhất thời bị cô ta làm cho tức giận... Cháu yên tâm, dì... nhất định sẽ dưỡng... sức khỏe thật tốt."


Bà ấy đưa tay lên, dịu dàng vuốt đầu Tùng Tùng: "Dì còn phải nhìn thằng bé lớn lên nữa."


Tôi không muốn ngồi chờ chết, sau khi bàn bạc xong, tôi chủ động đi tìm Lưu Chi. Hôm nay cô ta được nghỉ, chúng tôi hẹn gặp ở một quán cà phê gần bệnh viện. Lưu Chi đến sớm hơn tôi, cô ta tự tin khuấy cà phê, cười hỏi: "Nghĩ kỹ chưa?" 


"Muốn đàn ông, hay là muốn con?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo