Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi uống cạn ly cà phê, ban đầu muốn để lại một nửa cho họ khử mùi tanh, nhưng nghĩ lại thì lãng phí thức ăn thật đáng tiếc.
"Đuổi, không đuổi là cháu nội."
Tôi vỗ mông, thở ra cơn giận đã kìm nén trong lòng suốt bốn năm, quay người rời đi.
Bọn người tồi tệ này, gia không hầu hạ nữa.
Tôi không tiền, không xe, không việc làm, một mình một thân, đến và đi tùy tâm, tự do phong lưu.
Thành phố bê tông cốt thép này, vốn không phải là nơi tôi sẽ đến.
Mất đi, cũng không đáng tiếc.
Từ nay về sau, tất cả những điều giả dối, đều là khách qua đường đối với tôi.
6
Mua vé xe, xin nghỉ việc, thu dọn hành lý lên tàu, hoàn thành tất cả trong một ngày.
Trong lúc đó tôi còn tiện tay rao bán căn nhà mới.
Từ Giang Thành đến Tân Cương, tổng cộng 38 tiếng đồng hồ, tôi tự ngược đãi mình mua vé ngồi. Sau khi ngồi xong, hai chân sưng phù, bụng phình to, mắt hoa, môi khô.
Nỗi đau thể xác lại khiến bộ não hỗn loạn của tôi có một chút tỉnh táo.
Ai có thể nghĩ rằng, hôm trước tôi còn đang chuẩn bị đám cưới với Bùi Hành, hôm nay tôi đã một mình đến Tân Cương rồi?
Tôi và anh ấy đã lên kế hoạch đi chơi khắp thế giới từ năm hai trung học, nhưng mười năm trôi qua, chúng tôi bị mắc kẹt ở Giang Thành nhỏ bé, mọi thứ đã thay đổi.
Tổ ấm ban đầu đã sớm trở thành một tòa nhà nguy hiểm, hóa thành đống đổ nát dưới máy ủi.
Quê hương thay đổi, tình yêu cũng đã thành tro tàn.
Tất cả lý tưởng và tình yêu đều hóa thành một vệt máu trên tường.
Tôi xuống xe, nhận được tin nhắn từ người môi giới: 【Tưởng tiểu thư, nhà đã bán rồi, thật sự có kẻ ngốc đến mua đấy.】
Tôi nhìn kỹ hơn, một số điện thoại lạ gửi cho tôi một tấm ảnh, bên trong chính là hình ảnh căn phòng tân hôn: 【 Anh vẫn ở đây.】
Không cần nghĩ cũng biết là ai.
Lại có một tin nhắn số điện thoại lạ: 【Tôi ở cổng Nam. Tóc dài, mặc áo bông vàng, đội mũ.】
Là đạo diễn phim tài liệu.
Cô ấy rất dễ nhận ra, nguyên nhân không gì khác, ăn mặc quá khác biệt.
Tháng 3 ở Tân Cương tuy không nóng, nhưng cũng không đến nỗi lạnh.
Cô ấy lại mặc một chiếc áo bông màu vàng đất, chân phải gác lên xe ba bánh, chân trái tùy ý buông thõng, đôi ủng cổ cao dính lấm tấm bùn đất.
Cô ấy không phù hợp với hình tượng nữ cường nhân trong ngành công nghiệp điện ảnh truyền hình truyền thống: Tóc cô ấy không được uốn thành những lọn sóng lớn một cách tỉ mỉ, mà chỉ tùy tiện tết thành một bím tóc.