Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô ấy cũng không trang điểm, thản nhiên "lộ" ra khuôn mặt mộc của mình; cô ấy cũng không có vóc dáng thon thả, nhưng cánh tay lộ ra khi cô ấy xắn tay áo lại thì lại rất khỏe mạnh, các khớp ngón tay có lực.
Cô ấy có một loại sức mạnh nữ tính nguyên thủy, mạnh mẽ chưa được thuần hóa.
"Chào cô, tôi là Tưởng Kỳ."
Ánh mắt cô ấy trầm tĩnh, mặc dù theo ý nghĩa truyền thống thì hình dung như vậy có vẻ không thích hợp lắm, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng cô ấy giống như một ngọn núi cao im lặng.
"Cứ gọi tôi là Cát Thanh." Giọng cô ấy khàn khàn, đè rất thấp, cô ấy liếc nhìn tôi: "Mặc mỏng manh quá."
Thế là tôi lấy ra một chiếc áo khoác denim mặc vào, đây là bộ quần áo dày nhất mà tôi mang theo.
Cô ấy lắc đầu, ra hiệu cho tôi lên xe. Tôi ngồi trên thùng xe, cũng trở thành một ngọn đồi im lặng.
Đợi xe ba bánh bắt đầu chạy, tôi mới hiểu tại sao Cát Thanh lại mặc dày như vậy.
Gió lạnh lùa vào đầy tay áo, thậm chí có một số còn chui vào cổ áo tôi, bụi đất do xe máy chạy qua đường đất đá tung lên bay phấp phới bên chân.
Những ngọn núi đi qua đều không cao, không có cây cối, một vùng đồng cỏ hoang vu thấp bé chiếm cứ vạn khoảnh đất, thỉnh thoảng xen lẫn một vài bông hoa dại.
Lác đác vài túp lều Mông Cổ, bốc lên khói bếp. Tầm nhìn cực kỳ rộng mở, cảnh vật luôn thay đổi, nhưng lại có vẻ như không có gì thay đổi. Sự đơn điệu và rộng lớn khiến nội tâm tôi trở nên rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy an tâm.
"Lạnh thì trốn sau lưng tôi." Cô ấy hét lớn với tôi.
Tôi ngồi trong bóng râm sau lưng cô ấy, đột nhiên nhớ đến mẹ tôi.
Băn khoăn một lúc lâu, tôi vẫn lên tiếng: "Đạo diễn, tôi đã đắc tội với một số người, anh ta có thể..."
"Cô phạm pháp sao?" Cô ấy hét lên.
Tôi lắc đầu: "Nhưng mà..."
"Vậy thì có gì."
Tôi nghĩ cô ấy vẫn không hiểu thân phận của Cố Triều Viễn, trong cuốn tiểu thuyết này, anh ta quả thực là một sự tồn tại như thần.
Đứng cùng một chiến tuyến với tôi, rất có thể sẽ trở thành pháo hôi tiếp theo.
"Rắc rối trong cuộc đời thì nhiều quá, chất chồng lên nhau..." Cô ấy nói, giọng kéo dài.
Xe ba bánh đột nhiên phát ra tiếng gầm lớn, ống xả nhả ra khói đen đặc, sau một trận bụi tung bay, nó lăn ra không chạy nữa.
Mặt Cát Thanh dính đầy bụi, cô ấy cười, kẽ răng toàn là tro: "Cô xem, bây giờ thì đến một cái rồi."