Hồi Ức Tử Đồng - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Trong sự im lặng ngắn ngủi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự cạn lời từ phía Sầm Chiêu.


Tôi cười gượng một tiếng, tự giới thiệu: "Em là Giang Niệm, cùng câu lạc bộ nhiếp ảnh với anh."


Hiển nhiên Sầm Chiêu có ấn tượng về tôi, nghe vậy thì cười mỉa một tiếng: "Trông có vẻ là một cô gái nhỏ ngoan ngoãn, mà ngày nào cũng nghĩ mấy chuyện h oang đ ường."


Tôi đỏ mặt, lúng túng chống chế: "Thì... cũng vì muốn để lại ấn tượng sâu sắc cho anh thôi. Em biết anh có nhiều người theo đuổi, em sợ anh không nhớ nổi em."


Sầm Chiêu lại hừ lạnh: "Còn chuyện gì nữa không? Không có thì tôi cúp máy."


"Ấy ấy có mà!" Tôi còn muốn trò chuyện với anh ấy thêm vài câu, thế là vội vàng bịa chuyện: "Chẳng phải sắp đến lễ rồi sao, anh đã có kế hoạch đón lễ chưa?"


Sầm Chiêu khó hiểu: "Gần đây có lễ gì?"


Tôi vắt óc suy nghĩ: "Sinh nhật em?"


Sầm Chiêu: ?


2


May mắn thay, Sầm Chiêu chỉ cúp điện thoại của tôi chứ không xóa bạn bè.


Tôi nhanh chóng gửi cho anh ấy một meme xin lỗi kiểu " sorry sorry" với hy vọng xoa dịu cơn nóng nảy của anh.


Ai ngờ đâu, màn hình lập tức hiện lên dấu chấm than đỏ l òm.


Ch ết tiệt, mừng sớm quá rồi.


Tôi nhìn chằm chằm dấu chấm than ấy, trong lòng đ au như c ắt, định than thở với bạn cùng phòng thì... màn hình bỗng sáng lên.


Ái chà, tôi lại được anh ấy kết bạn lại rồi!


Không chỉ thế, Sầm Chiêu còn nhắn: [Cuối tuần có hoạt động câu lạc bộ, cô có đi không?]


Tôi lập tức phấn khích trả lời: [Đi đi đi!]


Sầm Chiêu lạnh lùng nhắn lại: [Được, vậy tôi không đi nữa.]


Tôi ngây người, gửi tin nhắn lại, dấu chấm than màu đỏ lại xuất hiện.


Cuối tuần, đúng như trong tin nhắn, Sầm Chiêu thật sự không xuất hiện trong buổi liên hoan của câu lạc bộ.


Tôi mặc bộ vest vải tweed màu be nhỏ trong cái nóng như th iêu như đ ốt muốn phát điên, hội trưởng nhìn tôi với ánh mắt th ương h ại, nhỏ giọng nói với tôi: "Thực ra hôm nay Sầm Chiêu có đến, đang trốn trong nhà vệ sinh nam khu A ấy."


Tôi lập tức chắp tay cúi đầu với anh ấy:


Đội ơn cha, cha nuôi!



3


Cuối tuần, trong tòa nhà dạy học không có mấy người, vì vậy tôi đứng ngó nghiêng trước cửa nhà vệ sinh nam một lúc lâu cũng không ai coi tôi là kẻ biến thái.


"Đi đâu rồi nhỉ..."


Vừa nhìn quanh vừa liếc đồng hồ, tôi bắt đầu thấy sốt ruột. Sắp đến giờ xe chạy rồi!


"Giang Niệm?"


Phía sau truyền đến tiếng gọi, tôi quay đầu lại nhìn thấy người đến: "Thầy hướng dẫn."


"Em đang làm gì trước cửa nhà vệ sinh nam vậy?" Thầy giáo hướng dẫn rất khó hiểu, "Đợi người à?"


Tôi gật đầu lia lịa.


"Vậy người chắc không ở nhà vệ sinh tầng một đâu." Thầy giáo hướng dẫn giơ tấm bảng nhỏ trong tay, "Nhà vệ sinh bị rò rỉ nước cần sửa chữa, tôi vừa lấy bảng sửa chữa từ phòng dụng cụ ra."


Thôi được rồi.


Nghe vậy, tôi đành chạy lên tầng hai, không thấy.


Tầng ba, cũng không thấy.


Leo cao hơn nữa thì tôi lười quá. Chắc Sầm Chiêu không đến nỗi phải leo lên nhà vệ sinh tầng bốn, tầng năm để giải quyết nỗi buồ đâu nhỉ?


Không tìm thấy người, tôi đành gọi điện cho hội trưởng: “Xe còn bao lâu nữa chạy vậy ạ? Em chưa thấy Sầm Chiêu đâu cả.”


Giọng hội trưởng khó xử: “Xe đến rồi… giờ chỉ còn đợi em thôi.”


Tôi lau mồ hôi: “Thôi, mấy anh chị cứ đi trước đi ạ. Em bắt taxi đến sau cũng được.”


Hội trưởng đồng ý.


Cúp điện thoại, tôi định xem từ trường đến khu cắm trại gọi taxi hết bao nhiêu tiền, ứng dụng còn chưa mở, đột nhiên đã nhận được tin nhắn từ một cô gái trong câu lạc bộ:


[Giang Niệm, cậu không đi nữa ?]


Tôi thành thật trả lời: [Tớ đang tìm Sầm Chiêu. Tí bắt taxi đến sau.]


Cô gái im lặng vài giây rồi mới gửi: [Nhưng Sầm Chiêu đang ở trên xe mà.]


Tôi nghe vậy sửng sốt.


Ngay lập tức, cô gái gửi một bức ảnh, là Sầm Chiêu đang ngồi nói chuyện vui vẻ với hội trưởng trên xe.


Cô gái nhắn thêm: [Tớ nghe họ nói chuyện rồi. Hội trưởng giúp Sầm Chiêu lừa cậu đấy.]


[Trời nóng như vậy mà còn đem cậu ra đùa, thật quá đáng.]


4


Tôi nhìn bức ảnh rồi im lặng.


Trong ảnh, Sầm Chiêu cười rạng rỡ, đôi mắt ánh lên vẻ vui vẻ tự nhiên. Gương mặt ấy vốn đã điển trai, giờ lại càng nổi bật hơn dưới ánh nắng.


Tôi thích anh ấy, chẳng phải chỉ vì gương mặt đó thôi sao?


Vậy thì, cũng giống như cách tôi từng thích Sầm Chiêu... Tôi hoàn toàn có thể thích một gương mặt đẹp khác.


Nghĩ vậy, tôi nhắn cảm ơn cô gái: [Vậy tớ không đến nữa nhé, cảm ơn cậu đã nói thật. Tớ về ký túc xá mở điều hòa nghỉ  đây.]


Cô gái trả lời: [Ừ ừ, thật ra tớ và Sầm Chiêu học cùng chuyên ngành, chuyện cậu thích anh ấy chúng tớ đều biết, nhưng hình như anh ấy đối với cậu thật sự không có cảm tình...]


Tôi rất thoải mái: [Không sao đâu, người sau sẽ còn đẹp trai hơn.]


Cô gái: [?]


Tôi suy nghĩ một lát, hỏi cô ấy: [Anh Lục Trì Vũ, người hơn các cậu một khóa, cậu có cách liên lạc của anh ấy không? Có thể gửi cho tớ được không?]


Cô gái: [???]


[Chị gái à, tâm lý tốt thật đó!]


5


Yêu đương mà, quan trọng nhất là phải có tâm thái vững vàng.


Người này không được thì người khác. Việc gì phải làm khổ mình, cũng chẳng cần làm phiền người ta.


Tôi lấy được cách liên lạc của Lục Trì Vũ, vừa ngân nga vừa tung tăng quay về ký túc xá.


Nằm trên giường, tôi  xem xét lại một chút.


Tại sao lại gặp khó khăn ở Sầm Chiêu?


Kết luận: Tôi  hơi quá thẳng thắn.


Trai đẹp nào cũng có ‘tự trọng nhan sắc’ của riêng mình, phải tiếp cận từ từ, nhẹ nhàng, từng bước một.


Thế là lần này, tôi rút kinh nghiệm, không trực tiếp thêm cách liên lạc của Lục Trì Vũ, định thứ Hai gặp mặt trước rồi tính .


Khoảng hơn bảy giờ tối, tôi ngủ một giấc dài rồi dậy chuẩn bị đi tìm cái gì bỏ  bụng, vừa cầm điện thoại lên đã thấy có mấy tin nhắn.


Người gửi lại là Sầm Chiêu!


Tôi sửng sốt, bấm vào xem:


Sầm Chiêu: [Hôm nay tôi không trốn trong nhà vệ sinh. Hội trưởng lừa cô, xin lỗi.]


[Tôi thật sự không có cảm giác với cô. Làm bạn thôi. Đừng theo đuổi tôi nữa, được không?]


[Không trả lời à? Coi như không thấy?]


[Giang Niệm, trả lời.]


Vậy thì tôi trả lời thôi: [Ồ.]


Tin nhắn của Sầm Chiêu lập tức tới: [Cô chỉ nhắn mỗi chữ "Ồ" thôi hả?]


Tôi thành thật đáp: [Còn có một dấu chấm câu nữa.]


Sầm Chiêu chắc bị tôi chọc tức rồi, không trả lời nữa.


Tôi cũng chẳng buồn để tâm, sửa soạn rồi đi xuống nhà ăn.

Gần đến giờ tự học tối, nhà ăn không đông lắm. Tôi gọi một bát bún chua cay, tranh thủ lượn lờ chờ lấy đồ ăn.


Lượn lờ một hồi, tôi nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai ...


Đàn anh khóa trên của Sầm Chiêu, Lục Trì Vũ.


Có lẽ giữa các soái ca luôn có những điểm tương đồng, Lục Trì Vũ và Sầm Chiêu thoạt nhìn cũng đẹp trai có chút giống nhau, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy, hai người này hoàn toàn là hai kiểu khác biệt.


Một người ôn hòa nội tâm, một người phóng khoáng hướng ngoại.


Nhưng đều rất đẹp trai đó.


Không biết ánh mắt tôi có nhiệt tình quá không, chứ Lục Trì Vũ hình như cũng phát hiện ra và nhìn sang.


Khoảnh khắc ấy, ánh mắt giao nhau. Tim tôi “đập trật nhịp”, lý trí rơi rụng hết.


Bao nhiêu dự định “từng bước tiếp cận”, “rút kinh nghiệm từ thất bại trước” đều tan thành mây khói. Tôi há miệng hỏi ngay:


"Đàn anh, anh có muốn yêu đương không?"


Lục Trì Vũ khựng lại, đôi môi khẽ động, nhưng giọng nói lại truyền đến từ phía sau tôi:


"Giang, Niệm!"


Tôi cũng khựng lại, quay đầu, đối mặt với khuôn mặt đẹp trai đang giận dữ của Sầm Chiêu:


"Cô vừa nói gì?"


"Cô muốn hẹn hò với anh ta??"


"Tốc độ 'thay lòng đổi dạ' của cô không phải là quá nhanh rồi sao?!"


6


Thì sao chứ?


Tôi đổi "idol", chẳng lẽ còn phải viết đơn xin phép "idol" cũ à?


Mặc dù nói vậy, nhưng tôi vẫn nói với Sầm Chiêu: "Trước đây làm phiền anh là lỗi của em, em... thôi, dù sao cũng xin lỗi ."


Sầm Chiêu nghe vậy, mặt mày tối sầm: "Vậy là cô quấy rầy tôi xong rồi để lại một câu xin lỗi là xong à? Rồi quay sang nhắm vào mục tiêu tiếp theo  sao?"


Nói rồi anh ấy nhìn sang Lục Trì Vũ, giọng điệu lạnh băng: "Đàn anh Lục, anh nghĩ việc cô ấy xin cách liên lạc của anh, tìm mọi cách để 'vô tình' gặp mặt anh, hành vi như vậy có chấp nhận được không?"


Lục Trì Vũ đang hóng chuyện ngây người ra, theo bản năng hỏi ngược lại: "Theo đuổi người khác không phải đều như vậy sao?"


"Thêm WeChat, gặp mặt tình cờ chẳng phải đều là những chiêu trò nhỏ của việc yêu đơn phương sao? Hay là... cô ấy đã gây ra tổn thương nào khác cho cậu à?"


Sầm Chiêu nghe vậy nghẹn họng: "Cái đó, cái đó thì không..."


Lục Trì Vũ "ừm" một tiếng: "Dù sao thì cá nhân tôi không thấy hành vi này có gì là..."


Anh ấy vừa nói vừa nhìn tôi, khẽ mỉm cười: "Em vừa nói, muốn hẹn hò với tôi, là thật lòng sao? Em thích tôi?"



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo