Hồi Ức Tử Đồng - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

13


"Tôi và Lục Trì Vũ thực ra học cùng trường cấp ba, anh ta hơn tôi một khóa."


Sầm Chiêu khẽ nhíu mày, vẻ mặt không được vui vẻ cho lắm: "Trường chúng tôi có một cái hồ cảnh quan, nuôi một số cá chép cảnh gì đó, nhưng cứ đến gần kỳ nghỉ hè hoặc nghỉ đông, những con cá chép này đều bị chết hàng loạt."


Mặc dù tôi không hiểu tại sao Sầm Chiêu lại nói những điều này, nhưng vẫn khựng lại: "Có phải vì quá nóng hoặc quá lạnh không?"


Sầm Chiêu nhíu mày chặt hơn: "Trường cũng nghĩ vậy, ban đầu tôi cũng nghĩ vậy. Cho đến sau này vô tình có một lần tôi phát hiện ra, Lục Trì Vũ cứ đến cuối kỳ là lại ra bờ hồ học bài, vừa học bài vừa dùng vụn bánh mì, vụn bánh quy cho cá ăn, rồi thường thì ngày hôm sau hoặc thậm chí chiều cùng ngày, cá sẽ bắt đầu chết."


Tôi hiểu ý của anh, có chút rợn người: "Anh nói là... những thứ Lục Trì Vũ cho ăn có độc, đã đầu độc cả đàn cá chết hết sao?"


Sầm Chiêu vẻ mặt có chút bất lực: "Tôi không có bằng chứng, dù sao thì tổng cộng cũng chỉ bắt gặp hai ba lần. Nhưng từ khi Lục Trì Vũ tốt nghiệp, đàn cá trong hồ cảnh quan chưa bao giờ chết hàng loạt nữa."


"Tôi nói cho cô những điều này là muốn cô cẩn thận hơn." Sầm Chiêu nhìn tôi, có chút ý ‘giận vì không chịu tiến bộ’: "Đừng bị cái khuôn mặt đẹp trai của Lục Trì Vũ lừa!"


Tôi sững sờ một lúc, biện minh: "Thật ra em hoàn toàn không bị lừa, em có đương nhiên là sẽ có tính toán của riêng mình rồi..."


Sầm Chiêu căn bản không tin, liếc mắt một cái, rồi nhìn về phía sau lưng cô: "Dù sao thì tôi chỉ có thể nói đến đây thôi, cô tự lo lấy thân đi."


Nói rồi anh ta quay người lại đi vào trong bóng cây, rất nhanh không còn nhìn rõ dáng người nữa.


"Hồi nãy là Sầm Chiêu à?"


Phía sau đột nhiên có tiếng vang lên, lại làm tôi giật mình.


"Đúng vậy." Tôi cười gượng một tiếng: "Đàn anh sao đi không có tiếng động gì cả vậy."


Lục Trì Vũ nhìn chằm chằm về hướng Sầm Chiêu rời đi vài giây, rồi mới cúi đầu nhìn tôi: "Hai người lại thì thầm gì vậy?"


Tôi gãi đầu: "Không có gì..."


Lục Trì Vũ do dự vài giây, thở dài: "Không phải tôi nói xấu người khác sau lưng đâu, nhưng cái tên Sầm Chiêu này... quả thật có một chút tiền án không hay."


14


Nghe vậy tôi sửng sốt: "Hả?"


Hai người này đang làm gì vậy, bóc phốt nhau à?


Lục Trì Vũ có chút ngạc nhiên: "Cô không biết sao? Sầm Chiêu hình như có sở thích ngược đãi động vật nhỏ."


Anh ấy vừa nói vừa lấy điện thoại ra, lật ảnh: "Cô xem."


Tôi ghé đầu nhìn, đập vào mắt là Sầm Chiêu mặt mày âm trầm, và con mèo nhỏ chết thảm không xa trước mặt anh ta.


Nhìn bối cảnh có lẽ là gần ngọn núi phía sau trường, tôi biết ở đó có rất nhiều chó mèo hoang, không ít bạn học thường xuyên đến cho ăn.


Lục Trì Vũ thở dài: "Tôi không nghĩ một người tàn nhẫn với động vật nhỏ thì có thể có một trái tim dịu dàng với đồng loại."


Tôi im lặng, nhìn chằm chằm vào con mèo đầy máu đó, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.


Suốt đường không nói gì.


Về đến trường, Lục Trì Vũ đưa tôi đến dưới tòa ký túc xá.


"Về nghỉ ngơi tốt nhé đi nhé." Lục Trì Vũ cười đưa cho tôi một cái hộp nhỏ: "Và còn nữa, chúc mừng sinh nhật em."


Tôi sửng sốt, mở hộp quà, bên trong là một chiếc trâm cài áo hình bông hoa.


"Hoa này có tên là hoa Tử Đồng , anh vừa nhìn đã thích ngay, thấy rất hợp với em." Lục Trì Vũ lấy chiếc trâm cài áo ra, cài lên ve áo của tôi, rồi nói: "Đẹp lắm."


Tôi sờ chiếc trâm cài áo nói cảm ơn, vài giây sau lại không nhịn được hỏi: "hoa Tử Đồng có ý nghĩa gì, anh biết không?"


Lục Trì Vũ nhìn tôi, cong mắt cười: "Đương nhiên rồi."


"Ý nghĩa của nó là... mong chờ tình yêu của em."


...


Đàn anh Lục Trì Vũ này, làm tôi hơi bối rối rồi.


Trở về ký túc xá, tôi cầm chiếc trâm cài áo ngẩn người một lúc lâu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại xuống giường lật tìm hộp quà mà Sầm Chiêu đã tặng tôi trước đó.


Bên trong là một chiếc vòng tay bằng bạc, trên đó khắc hình chim đang bay.


Tôi nhìn chằm chằm hai món quà một lúc lâu, cuối cùng đặt chiếc trâm cài áo hoa Tử Đồng trên bàn.


Sáng hôm sau, tôi vẫn đang say giấc nồng thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, không ngờ lại là điện thoại của cảnh sát.


"Kết quả xét nghiệm vết máu trên chiếc váy đã có rồi, không phải máu người, mà là máu động vật khác, từ hệ thống nhóm máu mà xét, có lẽ là máu mèo."


15


Máu mèo ư?


Trong lòng tôi thót lại, trùng hợp đến vậy sao?


Ngày hôm qua Lục Trì Vũ vừa kể xong tiền án của Sầm Chiêu, hôm nay kết quả xét nghiệm vết máu lại ra là máu mèo rồi sao?


Mặc dù tôi có chút nghi ngờ, nhưng khi nhận được lời mời ăn sáng của Lục Trì Vũ thì vẫn đồng ý.


"Tối qua ngủ không ngon à?"


Trong nhà ăn, Lục Trì Vũ quan tâm nhìn tôi: "Thấy sắc mặt em không được tốt lắm."


Tôi ngáp một cái: "Gần đây giấc ngủ cũng bình thường thôi, em còn muốn mua thuốc ngủ để uống nữa đây."


Lục Trì Vũ không đồng tình: "Dựa vào thuốc để ngủ đều có tác dụng phụ, hay là thử ngâm chân trước khi ngủ và uống một ly sữa nóng xem sao."


Tôi gật đầu: "Cũng có thể là do hấp thụ vitamin quá ít, em thấy trên mạng nói thiếu vitamin cũng ảnh hưởng đến giấc ngủ."


Đang nói chuyện, món phở cuốn của tôi đã xong, tôi cầm phiếu số đứng dậy đi lấy đồ ăn.


Khi quay lại Lục Trì Vũ đã bày thức ăn trên bàn gọn gàng, đẩy cho tôi một bát canh trứng cà chua: "Đây, bổ sung vitamin."


Tôi cười một cái, vừa định nhận lấy uống một ngụm, đột nhiên bên cạnh xông tới một bóng người, lập tức làm đổ bát canh của tôi!


"Bùm" một tiếng, nhà ăn lập tức im lặng.


Tôi nhìn Sầm Chiêu đứng bên cạnh mình, mặt mày khó chịu, cả người đều ngây ra: "Anh làm gì vậy?"


Sầm Chiêu nhìn chằm chằm Lục Trì Vũ, vẻ mặt cảnh giác: "Đừng uống bát canh đó, anh ta đã bỏ thứ gì đó vào canh của cô rồi!"


Cái gì thế này?


16

Tôi nhìn chằm chằm bát canh trứng cà chua vừa đổ xuống đất. Nhìn kĩ có thể thấy trong làn nước canh loang lổ, vài bọt trắng nhỏ nổi lềnh bềnh, khiến tôi không khỏi giật mình, lòng thoắt lạnh đi vài phần.


Còn chưa kịp hỏi, Lục Trì Vũ đã lên tiếng trước: "Đàn em, tôi thực sự không biết nên nói cậu quá nhạy cảm hay là có thành kiến với tôi nữa."


Lục Trì Vũ cạn lời, đẩy một ống hình trụ trên bàn sang: "Tôi có bỏ thứ gì đó vào thật, bỏ viên sủi Vitamin C!"


"Vừa nãy tôi và Giang Niệm đang nói chuyện bổ sung vitamin, vừa hay tôi nhớ ra trong túi có một ống viên sủi, nên đã bỏ vào bát canh cho cô ấy, không tin cô hỏi Giang Niệm xem, chúng tôi vừa nãy có đang nói chuyện này không?"


Ánh mắt nghi ngờ của Sầm Chiêu nhìn tới, tôi đành gật đầu: "Đúng là đang nói chuyện này..."


"Vậy sao anh lại lén lút bỏ vào? Không thể hỏi cô ấy trước rồi mới bỏ vào à? Lỡ Giang Niệm không thích mùi vị này thì sao?" Sầm Chiêu nheo mắt lại, nói đầy vẻ hăm dọa, "Hơn nữa anh nói đây là viên sủi thì là viên sủi à, lỡ là thứ gì khác... chúng tôi cũng không biết mà!"


Lục Trì Vũ tức quá hóa cười: "Vậy thì sao, chúng ta tìm một cơ quan chuyên môn để giám định? Nếu đây đúng là viên sủi, cậu có chịu xin lỗi tôi không?!"


Sầm Chiêu không chịu thua: "Làm thì làm, không phải tôi ..."


"Được rồi!"


Tôi bị làm phiền đến mức đầu muốn nong ra, giọng nói không khỏi cao thêm vài phần: "Dù sao thì bát canh này cũng không uống được nữa rồi, lát nữa còn có tiết học, đừng vì chuyện này mà chậm trễ."


Sầm Chiêu lập tức tức giận: "Cái gì mà chuyện này? Giang Niệm cô căn bản không quan tâm đến sức khỏe của mình, hay là đang bao che cho Lục Trì Vũ?"


Tôi "ờ" một tiếng, không phải bao che, tôi chỉ không tin rằng ban ngày ban mặt, trước mắt bao người mà Lục Trì Vũ lại có gan bỏ thuốc tôi.


Sầm Chiêu thấy tôi nghẹn lời, dường như hiểu ra điều gì đó, lạnh lùng cười một tiếng, quay đầu bỏ đi: "Thật uổng công tôi còn lo lắng cho sự an toàn của cô, cô thì hay rồi, coi tên khốn đó như bảo bối, coi như tôi lắm chuyện, sau này chuyện của cô tôi tuyệt đối sẽ không xen vào một lời nào nữa!"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo