Hồi Ức Tử Đồng - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

17


"Này Sầm Chiêu ..."


"Tiểu Niệm!"


Lục Trì Vũ nắm tay tôi, nhìn chằm chằm bóng lưng Sầm Chiêu đi xa với vẻ mặt không vui: "Đừng để ý đến anh ta, hôm nay tôi không truy cứu chuyện anh ta vu khống đã là tôi hiền rồi! Sắp đến giờ học rồi, đừng vì loại người gây chuyện như anh ta mà chậm trễ điểm danh."


Thấy thời gian quả thật không còn sớm, tôi đành cùng Lục Trì Vũ nhanh chóng dọn dẹp bãi chiến trường, rồi chạy đến lớp học.


Hôm nay tôi chỉ có một tiết học buổi sáng, Lục Trì Vũ sáng nay kín tiết, gửi cho tôi một biểu tượng mặt khóc, rồi dặn tôi đi căn tin ăn chút gì đó.


Thời gian còn sớm, tôi cũng không quá đói, suy nghĩ một lát liền quyết định đi đường vòng từ tòa nhà giảng đường ra phía sau núi.


Đúng lúc đang giờ học, sau núi không một bóng người, tôi tìm một cái ghế ngồi một lát, không lâu sau có vài chú mèo đến vây quanh tôi kêu meo meo.


Mèo trong trường đều được cho ăn quen rồi, đa số rất thân thiện với người. Tôi vươn tay gãi cằm con mèo tam thể, cảm giác mềm mại vô cùng dễ chịu.


"Cô vuốt ve nó như vậy, lát nữa không cho nó ăn là nó sẽ trở mặt đó."


Giọng nói truyền ra từ bụi cây phía sau, tôi khựng lại, quay đầu nhìn thấy Sầm Chiêu đang ngồi xổm bên bồn hoa, trong tay còn cầm thanh thịt mèo.


"Anh thường xuyên đến đây cho mèo ăn à?" Tôi hỏi anh ta.


Sầm Chiêu "ừm" một tiếng, cũng không động đậy, chỉ vẫy tay với con mèo tam thể, chú mèo nhỏ lập tức nhảy từ đầu gối tôi xuống, chạy lon ton đến bên cạnh anh ta kêu meo meo.


"Con mèo tam thể này vừa mới triệt sản không lâu, cần bổ sung dinh dưỡng, nên mỗi lần thấy người đến đều sẽ cọ vào để xin ăn." Sầm Chiêu nói.


Anh rất quen thuộc với những chú mèo ở đây, mèo cũng không có vẻ gì là thù địch với anh, một người một mèo quấn quýt không rời.


Tôi lặng lẽ nhìn một lúc, đột nhiên nghe thấy Sầm Chiêu hỏi: "Cô vẫn nghĩ Lục Trì Vũ là người tốt à?"


Tôi ngây người: "Sao lại nói vậy?"


Sầm Chiêu giọng điệu rất gay gắt: "Chẳng lẽ không phải sao? Tôi nhắc nhở cô không nghe, chuyện hôm nay cũng luôn bao che cho anh ta, Giang Niệm cô thật sự là đồ mê trai, nhan sắc là thứ đúng nhất không?"


Tôi nhìn khuôn mặt hơi tức giận của Sầm Chiêu, vài giây sau, lắc đầu cười: "Sầm Chiêu, anh đúng là ngốc, ngốc đến đáng yêu."


Sầm Chiêu ngây người một chút, sự tức giận càng tăng lên: "Cô nói ai ..."


"Vòng tay đẹp lắm."


Tôi cắt ngang lời anh, đứng dậy đưa tay sờ đầu anh, giống như một con vật nhỏ, mềm mại, rất ấm áp:


"Em rất thích, cảm ơn anh."


18


Trở về tòa nhà giảng đường đã gần đến giờ tan học, Lục Trì Vũ gửi tin nhắn hẹn tôi buổi trưa đi phố thương mại trong thành phố ăn, tôi vui vẻ đồng ý:


"Đợi lâu không ạ?"


Mười hai giờ, Lục Trì Vũ từ tòa nhà giảng đường đi ra, tự nhiên cầm lấy ba lô của tôi: "Em đói chưa?"


"Cũng tàm tạm."


Tôi nhìn đồng hồ, "Chiều anh không có tiết sao? Đi phố thương mại rồi về mất khoảng hai ba tiếng đồng hồ."


Lục Trì Vũ "ừm" một tiếng, rồi khẽ hừ một tiếng giải thích: "Tôi đã gửi chai viên sủi đó đi xét nghiệm rồi, chiều nay sẽ có kết quả."


Tôi nghe vậy trêu chọc anh ấy: "Hiếu thắng ghê nhỉ."


Lục Trì Vũ lại lắc đầu: "Không phải hiếu thắng, thật ra tôi căn bản không quan tâm Sầm Chiêu có xin lỗi tôi hay không, tôi chỉ hy vọng em đừng hiểu lầm."


Tôi ngây người một lúc, rồi cười nói: "Sẽ không hiểu lầm đâu, em tin trong chai của anh là viên sủi bình thường."


Lục Trì Vũ mắt sáng lên: "Thật sao?"


Đương nhiên là thật rồi, dù sao thì giữa ban ngày ban mặt, ở căn tin đông người qua lại, chỉ có kẻ ngốc mới đi bỏ thuốc người khác.


Lục Trì Vũ vui vẻ thì vui vẻ, nhưng tiền xét nghiệm không thể phí hoài.


Buổi trưa ăn cơm xong, anh ấy dẫn tôi đi lấy báo cáo xét nghiệm: "Em xem! Tôi đã nói là viên sủi mà, Sầm Chiêu cậu ta đúng là..."


Lục Trì Vũ dường như nghĩ ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn tôi: "Sầm Chiêu cậu ta không phải là coi tôi như đối thủ cạnh tranh rồi chứ?"


"Ban đầu tránh mặt em là cậu ta, bây giờ ngày nào cũng xuất hiện trước mặt em cũng là cậu ta." Lục Trì Vũ mặt mày khó chịu: “Tiểu Niệm, lát nữa gặp lại anh ta, đừng bênh đâu đấy.”


Tôi bật cười, sao cả hai người đều nghĩ tôi đang bao che chứ?


Tôi không bao che cho ai cả.


Nhưng còn chưa đợi tôi nói, đột nhiên có người từ phía sau đến vỗ vai Lục Trì Vũ: "Trần Triều!"


Lục Trì Vũ khựng lại, quay đầu nhìn người đến: "Anh nhận lầm người rồi."


Người đến là một cặp đôi trẻ, trông chừng tuổi chúng tôi, chắc cũng là sinh viên.


Cô gái nhìn bạn trai rồi gắt nhẹ: “Em đã bảo không phải mà, Trần Triều là cái tên béo đen lùn tịt! Làm gì đẹp trai thế này.”


"Không phải đâu!" Chàng trai nói: "Cô không biết đâu, Trần Triều hồi cấp hai gầy đi rồi, trông giống anh đẹp trai này thật đấy!"


Lục Trì Vũ có chút bất lực: "Tôi không họ Trần, tôi họ Lục."


Chàng trai nghe vậy ngượng ngùng nói: "Vậy có lẽ tôi thật sự nhận lầm người rồi, xin lỗi..."


Tôi thấy hơi buồn cười, trêu chọc Lục Trì Vũ: "Thì ra trai đẹp cũng có gương mặt đại trà!"


Lục Trì Vũ làm bộ muốn véo má tôi: "Để xem mặt em thế nào nào ... cẩn thận!"


Chưa dứt câu, tôi bất cẩn vấp bậc thang, kéo cả hai ngã nhào. May là bậc thấp, không nghiêm trọng.


"Anh chảy máu rồi!"


Tôi mặc áo dài quần dài để chống nắng nên không bị trầy xước, nhưng Lục Trì Vũ thì không may mắn như vậy, đầu gối bị trầy một mảng da lớn.


"Cầm máu trước đã." Tôi móc khăn giấy ra đắp vào vết thương cho anh ấy, rồi vội vàng đi đến hiệu thuốc gần đó mua thuốc sát trùng và băng dán vết thương.


"Đừng căng thẳng, vết thương nhỏ thôi." Lục Trì Vũ còn an ủi tôi: "Lát nữa còn đi xem phim không?"


"Xem cái đầu anh!"


Tôi đỡ Lục Trì Vũ đang đi tập tễnh: "Về trường!"


19


Lục Trì Vũ bị thương ở đầu gối, đi lại hơi khó khăn, vì vậy chúng tôi liên tục ba bốn ngày không gặp mặt.


Đến thứ Sáu, anh bất ngờ xuất hiện dưới ký túc xá tôi, giọng mang chút trách móc: “Không gặp thêm vài ngày nữa, chắc em quên luôn tôi là ai mất.”


"Đâu có quá đáng đến vậy." Tôi cất túi tài liệu vào cặp, cười với anh ấy: "Vừa hay hôm nay em cũng muốn tìm anh, đi thôi, em mời anh ăn cơm."


Tôi đưa Lục Trì Vũ đến một khu phố cổ thay vì trung tâm thành phố. Ở đây có vô vàn quán nhỏ, rẻ mà ngon, tôi ăn từ bé đến lớn.


“Không thể tin được, dân gian đúng là nơi tụ hội cao thủ.”


Sau bữa tối, Lục Trì Vũ xoa bụng cảm thán: "Không nói gì khác, chỉ riêng kỹ năng thái dưa chuột như áo tơi kia, bao nhiêu nhà hàng cũng không sánh bằng."


"Đương nhiên rồi." Tôi lững thững gật đầu: "Cửa hàng đó mở hơn mười năm rồi, hồi nhỏ em đã đến ăn mấy lần."


Lục Trì Vũ nghe vậy có chút bất ngờ: "Tôi chỉ biết em là người địa phương, nhưng không ngờ em lại sống ở đây."


Tôi tiếp tục gật đầu, mỉm cười: "Nói đến đây, căn nhà cũ tôi ở hồi nhỏ cách đây cũng khá gần, đi xem không?"


Lục Trì Vũ cũng cười: "Được thôi."


Căn nhà cũ của gia đình tôi cách đây không xa lắm, đi bộ khoảng hai mươi phút là đến nơi, nhìn từ xa những ngôi nhà xám trắng đứng trong bóng tối, một mảnh tối đen, không một ánh đèn.


"Đây là khu chung cư tôi từng ở, nhưng sau đó xảy ra hỏa hoạn rồi lại nói sẽ giải tỏa, các hộ dân đều đã chuyển đi rồi."


Tôi điềm nhiên bước vào cổng lớn đã không còn người canh gác từ lâu, đi thẳng vào trong: "Khu chung cư này có cái tên rất hay, gọi là khu chung cư Tử Đồng Hoa."


Suốt đường đi Lục Trì Vũ không hề mở lời, im lặng đi theo sau tôi.


Cho đến khi chúng tôi dừng lại trước tòa nhà cuối cùng.


Tòa nhà này không giống những tòa nhà khác, tường ngoài của nó xám đen, với những vết cháy xém rõ ràng của lửa.


Tôi khẽ thở phào, quay người nhìn Lục Trì Vũ, nhìn đôi mắt u tối hiện lên trong bóng đêm của anh ấy:


"À đúng rồi, trước đây anh tặng quà cho em, bây giờ em cũng muốn tặng lại anh một món quà."


Nói rồi tôi lấy ra chiếc hộp quà màu hồng tinh xảo từ trong túi, đưa qua: "Muốn xem không?"


Lục Trì Vũ không nói gì, nhận lấy cái hộp, mở ra, bên trong chỉ có một mảnh vải dài bằng ngón tay ...


Đó là mảnh vải tôi tự tay xé từ trên người anh ấy mười hai năm trước, dính đầy máu của anh ấy.


Tôi nhìn Lục Trì Vũ mặt mày lạnh như băng, nở một nụ cười rạng rỡ:


"Lâu rồi không gặp, Trần Triều."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo