Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi nuốt xuống một quả trái cây hư nát, nước mắt cay đắng trào ra.
Anh cả nói với tôi Kì Kinh Ngôn đang âm thầm thu mua cổ phần nhà họ Tần.
Hóa ra Đường Huyên là trợ thủ của anh.
Nhưng không phải Đường Huyên đã kết hôn với Tần Vọng Bắc rồi sao?
Vì sao cô ta lại làm vậy?
Nói như vậy, Kì Kinh Ngôn và Đường Huyên vẫn luôn liên lạc với nhau?
Đột nhiên, tôi cảm thấy sợ hãi.
Sợ nhất là Đường Huyên có thật sự phản bội Kì Kinh Ngôn không?
Việc cô ta lấy Tần Vọng Bắc, liệu có liên quan gì đến Kì Kinh Ngôn?
Tôi không dám nghĩ tiếp.
Bỏ chạy khỏi biệt thự.
15
Ngày hôm sau sinh nhật, tôi đi tìm Kì Kinh Ngôn.
Tôi đã uống rất nhiều rượu.
Tôi muốn làm một việc lớn.
Tôi cần rượu để lấy dũng khí.
Tôi lừa Kì Kinh Ngôn đến khách sạn, chuốc thuốc rồi ngủ với anh.
Những ngày sau đó, tôi càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Khó chịu rồi lại tức giận.
Tôi thấy bản thân quá uất ức.
Dù tôi cam tâm tình nguyện, Kì Kinh Ngôn cũng không thể thật sự lừa tôi, lợi dụng tôi như vậy được.
Điều khiến tôi bức bối hơn là anh lại luôn giữ liên lạc với Đường Huyên.
Tôi cũng chẳng hiểu ác niệm trong đầu tôi lúc ấy đến từ đâu.
Nhưng khi ấy tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, ngủ với Kì Kinh Ngôn.
Tôi đã giúp anh nhiều như vậy, anh lại lợi dụng tôi.
Tôi ngủ với anh coi như đòi lại “thù lao”.
Tôi ngồi trên eo anh, cởi áo sơ mi của anh.
Đang loay hoay tháo thắt lưng, Kì Kinh Ngôn nắm lấy tay tôi.
Anh nằm trên tấm ga trắng, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt nặng trĩu.
Giọng nói khàn khàn, đầy kìm nén: “Ôn Chức Tiếu, em có biết mình đang làm gì không?”
Tôi hất tay anh ra, hung dữ nói: “Em đang ngủ với anh!”
“Đừng có mà lộn xộn!”
Tôi vừa nói vừa dùng cà vạt của anh trói tay anh lại.
Kì Kinh Ngôn nghiến răng ken két: “Ôn Chức Tiếu, lá gan của em lớn rồi hả.”
Nhìn tôi loay hoay mãi mới tháo được thắt lưng, anh cười nhạo: “Em biết làm không đấy?”
Tôi vỗ một cái lên bụng anh.
Mạnh miệng nói: “Lát nữa anh sẽ biết em giỏi cỡ nào.”
Câu nói đó của tôi khiến anh tức đến bật cười.
Thật ra tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm gì cả.
Toàn bộ lý thuyết tôi biết cũng chỉ mới học vội mấy hôm nay.
Video thì chẳng xem nổi, thấy kinh tởm.
Toàn đọc lý thuyết chữ viết thôi.
Tay tôi run lên bần bật, động tác vụng về.
Thuốc đã khiến đôi mắt Kì Kinh Ngôn đỏ bừng, cơ thể cũng khó chịu, nhưng anh vẫn cố kìm nén.
Cho đến khi tôi hôn lên xương quai xanh của anh, cơ thể anh thành thật run lên.
Về sau, anh dỗ dành tôi, bảo tôi tháo cà vạt ra.
Tôi giữ lại chút lý trí cuối cùng, không đồng ý.
…
Đêm hôm đó, tôi ăn sạch sẽ Kì Kinh Ngôn.
Có đẹp đẽ gì không ư?
Cảm giác rõ rệt nhất là, đau muốn chết!
Chỉ có thể nói trong lòng khá thích.
Trước khi rời khỏi phòng, tôi để lại một tờ giấy nhắn:
[Lúc ở biệt thự, em đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa anh và Đường Huyên rồi.
Anh yên tâm, em cũng không có ý định để anh cưới em đâu.
Cái gọi là hôn ước chỉ là lời nói suông thôi, không tính.
Nhưng em giúp anh từng ấy, ngủ với anh một đêm coi như báo đáp rồi.
Sau này đừng gặp lại.
Còn nữa, kỹ thuật của anh kém quá! Quá lâu! Quá tệ!]
Bên cạnh Kì Kinh Ngôn luôn có vệ sĩ.
Chiếc đồng hồ anh đeo là loại đặt làm riêng, rất khó tháo ra.
Bất cứ lúc nào anh cũng có thể bấm nút gọi vệ sĩ, nhưng anh không làm thế.
Anh vẫn dung túng cho hành động của tôi.
Tôi không muốn đoán suy nghĩ của anh.
Sau hôm nay, mọi chuyện coi như kết thúc.
Tôi vẫn mong anh bình an, vui vẻ, hạnh phúc.
Tôi vẫn rất thích anh.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.
Dù là yêu mù quáng, thì cũng phải có lòng tự trọng.