Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi vừa nói vừa hưng phấn nhìn anh, chờ mong câu trả lời.
Động tác lau tay của Kì Kinh Ngôn thoáng khựng lại.
Anh phủ nhận: “Không có.”
Tôi cười híp mắt, giơ tay lên trước môi anh: “Vậy cho anh hôn lại một cái.”
Kì Kinh Ngôn nhìn bàn tay tôi vài giây, sau đó khẽ gạt ra.
Anh còn nói: “Bẩn.”
Nhưng lần này, rõ ràng giọng nói mang theo tia vui vẻ.
13
Mười ngày sau là sinh nhật lần thứ hai mươi tư của tôi.
Năm năm trước, sinh nhật của tôi đều tổ chức ở nước ngoài.
Lần này, các anh trai trong nhà đều nói sẽ tổ chức cho tôi một buổi tiệc sinh nhật đàng hoàng.
Anh cả tranh thủ thời gian tìm tôi nói chuyện.
“Em biết Kì Kinh Ngôn đang âm thầm thu mua cổ phần nhà họ Tần không?”
Lời của anh cả khiến tôi ngỡ ngàng.
Nhà họ Tần là dòng họ danh giá, nhưng mấy chục năm nay đã dần suy thoái.
Bề ngoài trông vẫn hào nhoáng, thực chất bên trong đã mục ruỗng.
Sớm muộn gì cũng bị đào rỗng, tòa lâu đài trăm năm có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Trừ khi có người đủ năng lực xoay chuyển tình thế.
Nhưng thế hệ hiện tại của nhà họ Tần chỉ có Tần Vọng Bắc là tạm xem được.
Chỉ tiếc, năng lực của anh ta còn kém xa Kì Kinh Ngôn.
“Kì Kinh Ngôn thu mua nhà họ Tần cực kỳ kín đáo và cẩn trọng, anh cũng phải tốn không ít công sức mới moi được chút manh mối.”
“Tiếu Tiếu, em nói xem, cậu ta giữa công và tư, bên nào chiếm nhiều hơn? Còn cái tâm tư kia, lại chứa đựng những gì?”
Ý của anh cả tôi hiểu rõ.
Tần Vọng Bắc từng thừa cơ giẫm đạp Kì Kinh Ngôn, còn cướp đi Đường Huyên.
Anh trai tôi đang ám chỉ, liệu Kì Kinh Ngôn có còn vương vấn tình cũ với Đường Huyên hay không.
Nhìn ánh mắt ảm đạm xen lẫn mê mang của tôi, anh trai xoa đầu tôi.
“Tiếu Tiếu, đừng quên lời em từng hứa với anh.”
“Anh không cấm em yêu ai, nhưng anh không cho phép em đánh mất bản thân.”
“Kì Kinh Ngôn rất xuất sắc, nhưng cho dù cậu ta có giỏi đến đâu cũng không thể che giấu sự thật cậu ta là người tàn tật.”
“Anh không kỳ thị cậu ta, thậm chí còn rất nể phục.”
“Nhưng nói cho rõ ràng, em gái anh tuyệt đối không thể lấy một người khiếm khuyết về thân thể.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của anh, tôi há miệng định nói gì đó.
Cuối cùng chỉ thốt lên được một tiếng khẽ khàng: “Anh…”
Tôi đã lừa Kì Kinh Ngôn.
Gia đình tôi vốn không hề đồng ý chuyện tôi gả cho anh.
Cái gọi là hôn nhân kia chỉ là một lời hứa suông.
Là tấm bình phong che mắt thiên hạ.
Sự ủng hộ bề ngoài của nhà họ Ôn dành cho Kì Kinh Ngôn là tôi cầu xin mà có.
Nó có thời hạn.
Tôi cũng chưa từng thật sự muốn biến hôn nhân thành một cuộc giao dịch ép buộc anh cưới tôi.
Tôi chỉ mong anh được tự do.
Hy vọng anh được vui vẻ.
Hy vọng anh được hạnh phúc.
Tôi cũng hy vọng, anh sẽ yêu tôi.
Như vậy, có lẽ tôi mới có đủ dũng khí và lý do để âm thầm phản bội lời hứa với anh trai.
Nhưng Kì Kinh Ngôn, anh ấy có thích tôi không?
14
Tôi gặp Đường Huyên ở biệt thự của Kì Kinh Ngôn.
Khoảnh khắc đó, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng giọng nói rõ ràng của Đường Huyên vang lên bên tai tôi.
“Anh thật sự định cưới Ôn Chức Tiếu sao?”
Giọng Kì Kinh Ngôn lạnh lẽo, mang theo cảnh cáo: “Chuyện này không liên quan đến cô.”
“Anh vốn dĩ không định cưới cô ta, đúng không?”
Đường Huyên cười khẽ: “Cô Ôn rất thẳng thắn, đáng tiếc cô ta không biết người mà cô ta luôn ngày đêm mong nhớ lại đang lợi dụng cô ta.”
“Chắc chắn cô ta không biết, người cô ta thích thực chất vừa ti tiện vừa đen tối.”
Kì Kinh Ngôn nổi giận, quát lạnh: “Câm miệng.”
Đường Huyên vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại, mang theo chất giọng mềm mỏng của vùng Giang Nam.
“Được rồi, tôi không nhắc đến cô ta nữa.”
“Kì Kinh Ngôn, bây giờ chúng ta là đối tác hợp tác, sao anh không thể đối xử với tôi tử tế một chút?”
“Thôi bỏ đi, chuyện anh đã hứa trước đây, sau khi nuốt trọn nhà họ Tần, đừng có quên những gì anh hứa cho tôi đấy.”
Đường Huyên rời đi.
Tôi đứng nép bên ngoài phòng kính trồng hoa, lặng người nhìn chằm chằm mặt cỏ dưới chân.
Kì Kinh Ngôn vốn không hề định cưới tôi.
Kì Kinh Ngôn lợi dụng tôi.
Tôi cười tự giễu, ở một góc độ nào đó, chúng tôi cũng xem như kẻ tám lạng người nửa cân phải không?
Thỏa thuận hôn nhân này, vốn là một lời nói dối mà cả hai đều tưởng rằng mình che giấu rất giỏi.
Nực cười thật.
Tôi cũng bật cười.