Hôn ước bằng lời - Chương 13

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

17

 

Tôi đã xóa sạch và chặn hết mọi phương thức liên lạc với Kì Kinh Ngôn từ lâu.

 

Ngay cả số điện thoại cũng đổi rồi.

 

Ba năm nay tôi cũng từng về nước, nhưng luôn cố gắng né tránh anh.

 

Ba năm, chưa từng có chút dây dưa nào.

 

Thỉnh thoảng tôi vẫn đọc được tin tức liên quan đến anh trên báo.

 

Nhưng đều chỉ là những dòng mô tả khô khan.

 

Ba năm qua, dưới sự dẫn dắt của Kì Kinh Ngôn, tập đoàn Kì Thị lại bước lên một tầm cao mới.

 

Đứng vững trên đỉnh kim tự tháp giới tài chính.

 

Anh ngày càng bí ẩn, kín tiếng.

 

Không một ai có thể chụp được ảnh anh.

 

Cuộc đối thoại lần đó với Đường Huyên đã khiến tôi băn khoăn suốt một thời gian dài.

 

Tôi thừa nhận, tôi từng âm thầm vui mừng.

 

Kì Kinh Ngôn và Đường Huyên không phải người yêu, đúng là bất ngờ như mở trúng hộp quà vậy.

 

Nhưng rồi tôi lại thất vọng, lại giận dỗi.

 

Thì sao chứ?

 

Anh tình nguyện cùng người khác diễn trò, lại chẳng chịu đón nhận tôi.

 

Lúc anh bị cả thế giới quay lưng, tôi đã vì anh mà hy sinh nhiều như vậy, vẫn không thể lay động anh.

 

Anh không thích tôi, đó là sự thật.

 

Nghĩ đến đó, tôi cũng chẳng còn gì để bận lòng nữa.

 

Chỉ biết tiếp tục sống cuộc đời của chính mình.

 

Dạo này, tôi được bạn mời đi dự một buổi tiệc kết bạn.

 

Tôi trang điểm, ăn mặc thật xinh đẹp, quyết tâm nếu gặp được anh chàng nào hợp mắt thì sẽ chủ động.

 

Muốn quên Kì Kinh Ngôn, cách tốt nhất chính là bắt đầu một mối quan hệ mới.

 

Bữa tiệc được tổ chức tại một quán bar đã được bao trọn.

 

Tôi nhảy cùng vài anh chàng có duyên, cũng kết bạn làm quen.

 

Trong đó, có một anh chàng tóc vàng đặc biệt chủ động với tôi.

 

Anh ta cao ráo, đẹp trai, phong cách nói chuyện cũng rất lịch thiệp, giống như một chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.

 

Tôi có ấn tượng khá tốt về anh ta.

 

Về sau, tôi cũng cùng bạn bè chung nhóm đi chơi vài lần.

 

Hôm nay gặp gỡ xong, anh ta đề nghị đưa tôi về nhà.

 

Tôi đồng ý.

 

Khi đến dưới tòa nhà nơi tôi ở, lúc chuẩn bị tạm biệt, anh ta bất ngờ cúi xuống hôn lên má tôi.

 

Tôi rất bất ngờ.

 

Quá đột ngột, tôi không kịp né tránh.

 

Tôi nghiêm túc nói với anh ta, khi tôi chưa đồng ý, anh ta không được có bất kỳ hành động thân mật nào.

 

Anh ta rất lịch sự, nhanh chóng xin lỗi tôi.

 

Tôi mỉm cười, cũng không chấp nữa.

 

18

 

Tôi vừa đi tới cửa, móc chìa khóa ra chuẩn bị mở thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

 

Còn chưa kịp quay đầu, tôi đã bị ai đó đánh ngất.

 

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện hai tay mình bị trói.

 

Trước mắt tối đen như mực.

 

Mắt bị bịt kín bằng một dải vải đen.

 

Tôi cố giãy giụa, nhưng hoàn toàn vô dụng.

 

Một cảm giác lạnh sống lưng bất chợt dâng lên.

 

Tôi cảm giác có người đang lặng lẽ nhìn tôi từ rất gần.

 

Tôi cố nén sợ hãi, cất tiếng hỏi:

 

“Anh là ai? Sao lại bắt tôi?”

 

“Nếu anh cần tiền, tôi có thể cho.”

 

Người kia không nói một lời.

 

Tôi chỉ nghe thấy tiếng vải vóc ma sát.

 

Ngay sau đó, có một bàn tay chạm lên mặt tôi.

 

Đầu ngón tay đối phương rất lạnh.

 

Lướt qua má tôi, môi tôi, rồi tiếp tục xuống dưới.

 

Tôi sợ đến mức cả người run rẩy, bật khóc.

 

Bàn tay ấy rụt về.

 

Tôi lại càng khóc to hơn.

 

Ngay giây tiếp theo, tấm vải đen bị giật khỏi mắt tôi.

 

Ánh sáng bất ngờ khiến mắt tôi không thích ứng kịp, tôi vội vàng nhắm lại.

 

Vài giây sau, tầm nhìn mới dần rõ ràng trở lại.

 

Tôi ngừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng cạnh giường.

 

Là Kì Kinh Ngôn.

 

Ba năm không gặp, anh lại xuất hiện trước mặt tôi theo cách này.

 

Dáng người anh cao lớn hơn, giữa lông mày càng lạnh lùng.

 

Khí thế mạnh mẽ đến mức khiến người ta nghẹt thở.

 

Anh đang đứng.

 

Ánh mắt tôi dừng lại rất lâu trên đôi chân anh.

 

Kì Kinh Ngôn lạnh lùng mở miệng: “Lâu rồi không gặp, Ôn Chức Tiếu.”

 

Tôi hoàn hồn, nhìn anh giãy giụa:

 

“Kì Kinh Ngôn, anh điên à!”

 

“Sao lại trói em lại!”

 

Kì Kinh Ngôn cúi người, bóng anh phủ xuống người tôi, tạo thành một mảng tối lớn.

 

Anh lấy khăn tay ra lau nước mắt trên mặt tôi.

 

Lau xong nước mắt còn mạnh tay lau luôn má trái tôi.

 

Lực tay quá lớn khiến má tôi đau rát.

 

 

Tôi quay đầu né tránh, định phản kháng,

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo