Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây là một phần sính lễ vô cùng hậu hĩnh, tràn đầy thành ý.
Kì Kinh Ngôn nhìn đôi mắt ươn ướt của tôi, cúi người hôn nhẹ lên môi tôi.
"Không phải anh không muốn cưới em, mà là anh biết bản thân không xứng."
"Anh luôn biết em đang vì giúp anh mà lừa dối anh, sao nhà họ Ôn có thể gả em, hòn ngọc quý trên tay cho một kẻ tàn phế chứ?"
Tôi trợn to mắt, kinh ngạc trước phát hiện của Kì Kinh Ngôn.
Tôi cứ tưởng mình che giấu rất tốt, hóa ra Kì Kinh Ngôn đều biết hết.
Đôi mắt đẫm lệ của tôi khiến ánh mắt Kì Kinh Ngôn dịu dàng đi rất nhiều.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, đột nhiên nhắc tới: "Anh biết em đã gặp Đường Huyên, cũng biết các em đã nói gì."
Tôi kinh hãi: "Anh cho người theo dõi em!"
Kinh Ngôn trấn an tôi: "Em đừng giận vội, anh thừa nhận mấy năm em ở nước ngoài anh vẫn luôn âm thầm cử người ở bên em."
"Anh lo cho em, cũng muốn biết em đang làm gì."
Vậy mà tôi hoàn toàn không phát hiện ra bên cạnh mình có người theo dõi.
Cho nên, suốt ba năm qua, Kì Kinh Ngôn luôn dõi theo tôi sao?
Mọi chuyện của tôi anh ta đều biết hết.
Chẳng trách, sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện, lại cứ đúng lúc tôi bắt đầu hẹn hò với người khác thì anh xuất hiện.
Tôi chột dạ né tránh ánh mắt anh.
Nhắc tới Đường Huyên, tôi không nhịn được hỏi: "Sao anh lại cùng Đường Huyên diễn kịch?"
Kì Kinh Ngôn trả lời ngắn gọn: "Như vậy bớt được rất nhiều phiền toái."
Anh giải thích: "Có một người đóng giả bên cạnh, có thể từ chối được rất nhiều người theo đuổi, cũng hợp tình hợp lý từ chối những bữa tiệc thương mại mà người khác muốn sắp xếp cho anh."
"Anh chưa từng chạm vào cô ta, chỉ là quan hệ thuê mướn."
Tôi ghen nói: "Ồ, vậy chắc cũng bao gồm cả em nhỉ?"
Dù sao trước kia người theo đuổi Kì Kinh Ngôn điên cuồng nhất chính là tôi.
Thấy tôi bĩu môi không vui, Kì Kinh Ngôn lại khẽ cong môi cười.
Dưới ánh mắt tức giận của tôi, đôi mắt anh dịu dàng vô cùng.
"Chức Tiếu, vốn dĩ anh chẳng trông mong gì vào tình yêu cả, em cũng biết cha mẹ anh chẳng có chút tình cảm nào."
"Nhưng khi anh trắng tay, bị người thân bạn bè ruồng bỏ, chỉ có em vẫn luôn kiên định lựa chọn anh, ở bên cạnh anh."
"Thật ra anh không cao thượng như em nghĩ, anh cũng có mặt tối tăm hèn hạ."
"Anh tham lam hưởng thụ tình yêu của em dành cho anh, cũng vô cùng ghen tị với sự tốt bụng của em dành cho người khác, anh phát hiện dục vọng chiếm hữu của anh đối với em đã vượt khỏi sự kiểm soát của bản thân."
"Nhưng anh là một kẻ tàn phế không thể đứng dậy."
Tôi đỏ hoe mắt, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào.
"Kì Kinh Ngôn, em chưa từng ghét bỏ anh."
Kì Kinh Ngôn cong môi cười: "Anh biết."
"Anh thích em, vì để có thể đứng trước mặt em, để có thể tới nhà họ Ôn cưới em, để xứng đáng với em, ba năm nay anh vẫn luôn cố gắng điều trị."
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi chân của Kì Kinh Ngôn, ký ức về quá khứ hiện về.
Những đau đớn và dày vò mà anh phải chịu đựng vì đôi chân này, tôi đều tận mắt chứng kiến.
Tôi đau lòng, cũng vui mừng.
Tôi đưa tay ôm chầm lấy anh, dụi dụi trong lòng anh.
"Em giống như đang nằm mơ vậy."
"Kì Kinh Ngôn, bây giờ em muốn kết hôn với anh."
Kì Kinh Ngôn xoa đầu tôi, dịu dàng đáp: "Được."
Tôi chìm đắm trong vòng tay Kì Kinh Ngôn, rồi đột nhiên đẩy anh ra.
"Không đúng."
Tôi nổi giận đùng đùng: "Hôm đính hôn của Đường Huyên, em thấy dáng vẻ mất khống chế của anh trong phòng sách mà."
Kì Kinh Ngôn hơi ngẩn ra, sau khi trầm ngâm một lát thì nói: "Sự mất khống chế đó không liên quan gì tới cô ta."
"Là vì em."
Tôi nghi hoặc: "Em á?"
"Anh trai em sớm đã thẳng thắn với anh rồi, vì nể mặt em nên anh ấy sẽ giúp anh, nhưng cũng không chút nể tình mà chỉ ra sự thật anh là kẻ tàn phế không xứng với em."
Ánh mắt Kì Kinh Ngôn hơi tối lại: "Tuy trong lòng biết rõ điều đó, nhưng anh vẫn bị câu nói đó kích thích, anh không cam tâm nhưng lại buộc phải thừa nhận."
Tôi hồi tưởng lại kỹ càng, lúc đó tôi bị đả kích, thấy câu nói đó liền mặc định là Tần Vọng Bắc gửi tới để sỉ nhục Kì Kinh Ngôn.
Thực ra trong khung chat chỉ hiện một cái tên mạng, không có chú thích gì cả.
Tôi chú thích anh trai đều là "Anh cả", "Anh hai"... lần lượt như vậy.
Cũng chưa từng chú ý tài khoản mạng của họ là gì.
Ánh mắt Kì Kinh Ngôn nhìn tôi vô cùng dịu dàng, anh nói: "Bây giờ cuối cùng anh cũng có thể đứng trước mặt em rồi."
Tôi vui vẻ ngẩng đầu nhìn anh.
Nhón chân hôn lên môi anh.
Hôn rồi hôn, hơi thở của Kì Kinh Ngôn dần trở nên dồn dập.
Cảm nhận được ngọn lửa nóng bỏng trên người anh, tôi đỏ bừng mặt.
Bàn tay anh đặt trên eo tôi luồn vào trong áo, khiến tôi rùng mình một cái.
Tôi vội vàng từ chối: "Không được... Em đau lưng."
Kì Kinh Ngôn bế tôi lên đi về phía phòng ngủ.
Ra vẻ đứng đắn trả lời tôi: "Không sao, anh sẽ nhẹ nhàng."
"Kì Kinh Ngôn, ba năm không gặp, sao anh lại biến thành lưu manh thế này?"
Anh cúi đầu nhìn tôi, khóe môi cong lên.
"Học từ em đấy."
21
Tôi về nước nhưng không về nhà.
Vẫn luôn ở biệt thự cùng với Kì Kinh Ngôn.
Cho đến một tuần sau, tôi nhận được điện thoại của anh cả.
"Hiện tại, lập tức, ngay lập tức cút về nhà cho anh."
Nói dứt câu, điện thoại liền bị cúp máy.
Xong rồi, anh cả tức giận rồi.
Kì Kinh Ngôn nhìn vẻ mặt bất an của tôi, có chút buồn cười.
"Anh cùng em về nhà."
"Hả?"
Tôi lo lắng nhìn anh.
Anh cùng tôi về nhà chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?
Cuối cùng, Kì Kinh Ngôn vẫn kiên quyết đi cùng tôi về nhà.
Đứng trước cửa nhà, tôi và Kì Kinh Ngôn mười ngón đan chặt vào nhau.
Tôi hỏi anh: "Anh có sợ không, anh trai em đông lắm đó."
Anh khẽ cười: "Không sợ, có em ở đây mà."
Tôi cũng cười theo: "Ừm! Em sẽ bảo vệ anh!"
Chuông cửa có màn hình truyền ra giọng nói lạnh lùng của anh cả.
"Đừng đứng chắn cửa, cút vào nhà đi."
Tôi và Kì Kinh Ngôn nhìn nhau cười.
Tôi lắc lắc bàn tay chúng tôi đang đan chặt vào nhau.
Hớn hở nói: "Đi thôi, em dẫn anh về nhà."
Hôm nay định luôn ngày cưới thôi!