Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
03
Sau một hồi im lặng kéo dài.
Kì Kinh Ngôn lạnh nhạt nói: “Dù tôi không có tình cảm với em, em cũng muốn dùng hôn nhân để giao dịch với tôi sao?”
Tôi mỉm cười thản nhiên, kiên định đáp: “Đúng vậy.”
Tình cảm ấy mà, từ từ rồi sẽ bồi đắp được thôi.
Kì Kinh Ngôn là một người đàn ông tốt.
Cho dù anh có liệt hai chân, tôi cũng không bận tâm.
Bởi vì, tôi rất thích anh.
Thích đến mức không thể tự thoát ra nổi.
Khi thật sự gặp được người khiến cả thể xác và tâm hồn con người ta rung động, bạn sẽ hiểu rằng, tình yêu là thứ không thể kiểm soát nổi.
Tôi thích Kì Kinh Ngôn, điều này chẳng phải bí mật gì trong giới cả.
Hầu như ai cũng biết.
Kì Kinh Ngôn cũng biết.
Tôi và anh là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối.
Chỉ tiếc rằng, thanh mai trúc mã không bằng người từ trên trời rơi xuống.
Ngày đó, khoảnh khắc anh lựa chọn ở bên Đường Huyên, tôi đã tự mình biến mất khỏi thế giới của anh.
Tôi không trách anh, cũng không hận anh.
Những năm tháng trước đây, anh luôn giữ khoảng cách với tôi, chưa từng cho tôi hy vọng gì.
Người đơn phương thì không có tư cách đòi hỏi đối phương phải đáp lại, cũng không có quyền oán giận.
Năm năm xa cách, tôi tưởng mình đã buông bỏ được rồi.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Kì Kinh Ngôn, tôi mới hiểu rõ, tôi không buông nổi.
Thanh xuân từng gặp được người quá đỗi xuất sắc, cả đời này khó mà quên được.
“Được, giao dịch có hiệu lực.”
Kì Kinh Ngôn đưa tay ra, thể hiện ý hợp tác.
Bàn tay anh, cũng giống như con người anh, rất đẹp.
Nhưng động tác ấy lại khiến tôi cảm thấy xa cách, chướng mắt vô cùng.
Tôi cũng đưa tay ra, trong ánh mắt điềm tĩnh của anh, tôi chuyển cái bắt tay ấy thành mười ngón đan chặt vào nhau.
Nắm chặt không buông.
Tôi mỉm cười với anh, nói: “Đóng dấu rồi.”
04
Tin tức tôi chuẩn bị kết hôn với Kì Kinh Ngôn đã lan ra ngoài.
Đám sói hổ rình mò xung quanh anh cũng tạm thời yên phận.
Mấy ngày nay tôi đều đến bệnh viện.
Lần nào cũng mang theo hoa tươi.
Hôm nay là một bó hướng dương.
Kì Kinh Ngôn tựa lưng trên giường bệnh, làm việc trên máy tính.
Những ngón tay thon dài gõ trên bàn phím đen.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, không biểu cảm.
Tôi cắm hoa xong, cứ thế nhìn anh chằm chằm.
Ánh mắt tôi khiến anh thấy không được tự nhiên.
Anh cau mày nói: “Em có thể đừng nhìn tôi mãi thế không?”
Tôi làm mặt vô tội: “Không được, em không kiểm soát nổi.”
“Hay là, anh cho em hôn một cái, em sẽ không nhìn nữa.”
Kì Kinh Ngôn liếc tôi một cái.
Tâm tư nhỏ của tôi, anh nhìn thấu triệt để.
Anh mím môi không nói gì.
Chọn cách phớt lờ ánh mắt của tôi.
Tôi thất vọng thở dài một hơi.
Âm thanh gõ bàn phím vang lên rõ mồn một trong căn phòng yên tĩnh.
Tôi biết, anh đang tranh thủ từng giây từng phút để giành lại những thứ vốn thuộc về mình.
Dù hai chân tàn phế, Kì Kinh Ngôn cũng không bị hoàn cảnh đè bẹp.
Anh mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh lam, quần áo rộng thùng thình.
Thời gian này, anh gầy đi trông thấy.
Khuôn mặt sắc nét càng thêm rõ rệt, góc cạnh sâu hơn.
Xương quai xanh lộ rõ dưới cổ áo, phập phồng theo nhịp thở.
Nốt ruồi đen giữa xương quai xanh nổi bật trên làn da trắng nhợt.
Vô cùng thu hút ánh mắt tôi.
Tôi đang nhìn say mê.
Một đôi tay thon dài với khớp xương rõ ràng lại từ từ cài từng chiếc cúc áo vào.
Tôi bực bội nhìn anh.
Không cần đề phòng tôi đến mức đó chứ.
Tôi cũng đâu đến mức trong bệnh viện mà hóa sói xồ vào ăn anh.
Dù rằng tôi thèm khát anh suốt bao năm nay rồi.
Tôi hừ nhẹ: “Giờ anh che lại không cho xem, kết hôn rồi chẳng phải cũng bị em lột ra hết sao.”
Đầu ngón tay Kì Kinh Ngôn khựng lại.
Anh nhìn tôi, hít sâu một hơi rồi thở ra chậm rãi.
“Ôn Chức Tiếu , rốt cuộc mấy năm em ở nước ngoài đã học được cái gì vậy?”
Hồi trước, đúng là tôi có hơi bướng bỉnh thật.