Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà tôi anh ruột và anh họ cộng lại có đến chín người, tôi là cô em gái duy nhất của thế hệ này.
Từ nhỏ đã được bao bọc kỹ càng, cũng được cưng chiều đến sinh hư một chút.
Nhưng trước mặt Kì Kinh Ngôn, tôi từng rất dễ xấu hổ.
Rất ngoan ngoãn.
Hoàn toàn không giống bây giờ.
“Em học được nhiều lắm, anh muốn biết không, em gửi thời khóa biểu cho anh xem.”
Tôi đùa giỡn bằng mấy câu nói lấp lửng, trêu chọc Kì Kinh Ngôn.
Anh liếc nhìn tôi một cái, không thèm để ý.
Tiếp tục dồn hết ánh mắt và suy nghĩ vào màn hình máy tính.
Tôi gọt ít trái cây, đưa cho anh.
Anh chỉ ăn được vài miếng rồi thôi.
Anh gập máy tính lại, mệt mỏi xoa nhẹ hai bên thái dương.
Tôi vội vàng xung phong: “Để em giúp anh xoa.”
Bàn tay vừa đưa ra đã bị Kì Kinh Ngôn nắm lấy.
Anh nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm nghị.
Tôi hỏi anh: “Sao thế?”
Anh bất ngờ nói: “Em xuống dưới mua cho tôi ly nước đi.”
“Nước gì?”
“…Cà phê.”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Cà phê?”
Anh đâu có thích uống cà phê đâu.
Anh chỉ thích uống trà thôi mà.
Đối diện với sự nghi hoặc của tôi, Kì Kinh Ngôn khẳng định: “Đúng, cà phê.”
Tôi không nghĩ nhiều.
Năm năm không gặp, thói quen thay đổi cũng bình thường.
Tôi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Đi thẳng xuống dưới.
Vừa ra khỏi thang máy, tôi bỗng khựng lại.
Quên mang điện thoại rồi.
Bất đắc dĩ quay trở lại.
Khi quay về, tôi thấy rèm quanh giường bệnh của Kì Kinh Ngôn đã được kéo lại.
Lòng tôi căng thẳng.
Sợ có chuyện gì, đầu óc toàn là lo lắng bất an.
Tôi vội vàng chạy vào.
Duỗi tay kéo rèm ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng sững lại.
Đồng tử co rút, não bộ trống rỗng.
Tôi đơ người không biết phản ứng thế nào.
Tiếng nước xả toilet từ nhà vệ sinh vọng ra.
Tầm mắt tôi rơi vào tay Kì Kinh Ngôn.
Đôi tay thon dài đó, một tay đỡ lấy chỗ nhạy cảm, một tay cầm khăn giấy lau chùi.
Khoảnh khắc tôi xông vào, anh cũng khựng lại bất động.
Kì Kinh Ngôn nhắm mắt, cố kìm nén cảm xúc.
Yết hầu anh chuyển động, khẽ quát: “Ra ngoài.”
Giọng anh kìm nén, còn ẩn chứa chút tức giận.
Tôi như bừng tỉnh khỏi mộng, hoảng loạn quay người rời đi.
Lúc quay lưng, đầu óc tôi rối như tơ vò.
Sau cơn ngượng ngùng ngắn ngủi, trong lòng tôi chỉ còn lại lo lắng.
Lo lắng chuyện mình đột ngột xông vào sẽ tổn thương lòng tự trọng của Kì Kinh Ngôn.
Liệu có làm anh cảm thấy xấu hổ, khó chịu không.
Tôi tự trách vì sự hấp tấp của mình.
Đắn đo suy nghĩ xem nên nói gì để an ủi anh.
Làm dịu bầu không khí, nhẹ nhàng hơn một chút.
Nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi thốt ra: “Cái đó… to thật.”
Căn phòng bỗng rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.
Khi tôi lúng túng vỗ nhẹ vào miệng mình vì câu nói vừa rồi.
Giọng Kì Kinh Ngôn lạnh lùng vang lên xuyên qua tấm rèm giường.
“Sao hả, chẳng lẽ em từng nhìn của người khác rồi, nên mới có cái để so sánh?”
Tôi ngơ ra một lúc.
Người khác?
Oan uổng quá.
Tôi vội vàng biện bạch: “Không có!”
Dù chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy mà.
Chuyện này ít nhiều cũng có chút khái niệm chứ.
Tôi quay người hướng về phía Kì Kinh Ngôn nói: “Em chỉ nhìn qua của mình anh thôi!”
Bên trong lại rơi vào im lặng.
Tôi cảm thấy tình huống này có gì đó sai sai.
Tự dưng lại tranh luận với Kì Kinh Ngôn về chuyện này làm gì không biết.
“Cô Ôn?”
Y tá bước ra từ nhà vệ sinh, phá tan bầu không khí im lặng lúng túng trong phòng.
Đợi đến khi rèm giường được vén ra, Kì Kinh Ngôn đã mặc chỉnh tề.
Anh lạnh nhạt liếc nhìn tôi một cái.
Tôi hơi ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào anh.
Vội vàng đi đến tủ đầu giường lấy điện thoại.
Buông một câu: “Em đi mua cà phê cho anh.”
Rồi vội vã chuồn thẳng.