Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Trong buổi tự học tối hôm đó, tôi bỗng nhiên thức tỉnh, rồi nhận ra mình chính là nữ phụ á c đ ộc trong một cuốn tiểu thuyết.
Hệ thống lập tức yêu cầu tôi phải hoàn thành nhiệm vụ b ắt n ạt nam chính. Tôi mặc kệ, cắm đầu vào giải bộ đề Ngũ Tam: "Là một học sinh cuối cấp, còn nhiệm vụ nào quan trọng hơn việc thi đại học chứ?"
Hệ thống lập tức đáp lại bằng một giọng đầy c ám d ỗ: "Chỉ cần giá trị c ăm gh ét của nam chính đạt 100%, tôi có thể giúp cô thi đại học vượt trội để đỗ vào một trường 211."
Một kẻ quanh năm chỉ lẹt đẹt ở mức vừa đủ điểm sàn đại học như tôi: "!!!!!?"
"Thành giao! Nói đi, nam chính là ai?"
Hệ thống: "Bạn cùng bàn của cô, Lục Tiêu."
Tôi khựng lại một chút, rồi từ từ quay đầu... Ánh mắt tôi chạm phải khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm túc của cậu.
Lục Tiêu vốn nổi tiếng là "bông hoa lạnh lùng" của trường. Dù đã ngồi cùng bàn với cậu nửa năm, nhưng số câu chúng tôi nói chuyện với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nghe đồn cậu còn mắc chứng sạch sẽ, không thích bất kỳ tiếp xúc th ân th ể nào với người khác.
Khoan đã… Sạch sẽ ư?
Một kế hoạch "đ ộc á c" lập tức nảy ra trong đầu tôi.
Tôi im lặng d ịch ghế của mình sát về phía người nọ, cho đến khi cánh tay của hai chúng tôi dán chặt vào nhau qua lớp áo.
2
Lục Tiêu đột ngột rụt tay lại, rồi nhíu mày nhìn tôi: "?"
Lòng tôi thầm reo hò. Phản ứng này, xem ra rất có triển vọng rồi đây.
Tôi nở một nụ cười thật tươi với cậu.
Cậu lập tức quay đầu đi, không thèm nhìn tôi, rồi mang theo giọng điệu lạnh nhạt lên tiếng: "Đừng dựa vào tôi gần như vậy."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ngay giây tiếp theo đã kêu lên: "Áa, bút của tôi rơi rồi."
Để nhặt chiếc bút, cả người tôi gần như đã á p s át vào người cậu, lòng bàn tay tôi tình cờ đặt ngay trên đùi của Lục Tiêu. Tôi bèn nhẹ nhàng véo một cái, cảm nhận sự ấm áp và rắn chắc xuyên qua lớp vải.
Cơ thể Lục Tiêu tức khắc trở nên cứng đờ, khuôn mặt cậu cũng nhanh chóng nhuốm một tầng hồng nhạt. Đôi môi cậu mím chặt, trông như thể là đang cố gắng k ìm n én điều gì đó đến cực điểm.
Đợi tôi nhặt xong cây bút, cậu không nói một lời nào, "vụt" một cái liền đứng dậy, đi thẳng ra khỏi lớp.
Trong đầu, hệ thống đang hết lời khen ngợi tôi: [Ngầu đó ngầu đó, cô dọa nam chính mắc chứng sạch sẽ chạy thẳng vào nhà vệ sinh luôn rồi, chắc là đi nôn đấy, hahahaha!]
Tôi cười một cách gi an x ảo. Còn điều gì có thể khiến một kẻ bị á m ả nh sạch sẽ cảm thấy gh ê t ởm hơn việc tiếp xúc c ơ th ể chứ?
3
Lục Tiêu đi mất nửa tiếng đồng hồ.
Khi trở lại, trên mặt cậu vẫn còn vương chút sắc đỏ chưa phai. Xem ra cậu thực sự đã rất khó chịu.
Tôi giả vờ quan tâm, rồi hỏi: "Vừa nãy cậu có nôn trong nhà vệ sinh không?"
Lục Tiêu dường như bị nói trúng tim đen. Động tác viết của cậu chợt khựng lại một chút, vành tai cũng nhanh chóng đỏ ửng lên.
Tôi thừa thắng xông lên, liền ghé sát vào tai cậu thì thầm: "Lục Tiêu, cậu có ghét tôi khi tôi cứ dính lấy cậu như vậy không?"
Giọng cậu trở nên khàn đi: "Phải, tôi không thích cô dựa gần tôi như vậy, rất khó chịu."
Tôi cố tình ghé sát hơn nữa, rồi phát ra một tràng cười ác độc: "Khặc khặc khặc, đó chính là mục đích của tôi. Từ nay về sau, ngày nào tôi cũng sẽ tìm cách dính lấy cậu, cứ chờ mà bị tôi làm cho kinh tởm đi!"
Đồng tử cậu co rụt lại, cả người cũng lại càng đỏ hơn. Chắc chắn là đã bị tôi chọc cho tức điên rồi.
Sau khi buổi tự học tối kết thúc, tôi liền kéo vạt áo cậu: "Không được chuồn, tôi muốn cậu đưa tôi về nhà."
Tôi biết rõ Lục Tiêu cũng là đi bộ về, hơn nữa, nhà của hai đứa chúng tôi lại rất gần nhau.
Cậu im lặng một lúc rồi nói: "Không được."
Tôi khẽ nheo mắt lại: "Cậu dám từ chối tôi?"
Cậu quay đầu đi chỗ khác: "Tôi đi xe đạp, mùa thu gió lớn, sợ cậu bị lạnh."
"Không sao, tôi mặc áo dày lắm. Hơn nữa..." Tôi liền đe dọa cậu: "Nếu cậu không đồng ý, cậu có tin hay không tôi sẽ dính chặt lấy cậu ngay trước mặt cả lớp bây giờ."
Hàng mi cậu rung lên dữ dội.
4
Cuối cùng, Lục Tiêu cũng phải thỏa hiệp.
Tôi cố tình mang theo một chiếc cặp sách đầy ắp bài tập, rồi lại đổ đầy nước vào bình giữ nhiệt. Nhìn bóng lưng gầy gò của chàng thiếu niên trước mắt, tôi thầm cười. Khặc khặc khặc, xem lát nữa tôi không đè chết cậu mới lạ.
Nghĩ đến cảnh mình vừa có thể ngồi sau xe ngắm Lục Tiêu đạp mệt như chó, lại vừa có thể kiếm thêm điểm căm ghét, tôi cảm thấy thật sung sướng!
Một giọng nói trong trẻo vang lên: "Giữ chặt vào."
"Được." Đợi cậu bắt đầu đạp xe, tôi liền vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của cậu.
Cơ thể Lục Tiêu cứng đờ, chiếc xe đạp cũng vì thế mà lệch hướng đi một chút.
Giọng nói lạnh nhạt của cậu vang lên: "Buông ra."
Tôi lại càng ôm chặt hơn, và mặt cũng dán sát vào lưng cậu: "Tôi không buông đấy."
Lục Tiêu không nói gì nữa, chỉ có tiếng thở của cậu là ngày càng rõ hơn. Trên người cậu tỏa ra mùi nước xả vải thoang thoảng, rất dễ chịu. Thấy vậy, tôi liền được đà lấn tới, bàn tay lần theo vạt áo rồi luồn vào trong, chạm đến làn da ấm áp và rắn chắc. Lục Tiêu nhìn thì gầy, nhưng lại có tận sáu múi bụng cơ đấy.
Giọng nói khàn khàn của cậu theo gió truyền đến tai tôi: "Đừng chạm."
Tôi dùng thêm một chút sức vào tay, rồi đe dọa: "Lạnh quá, mượn cơ bụng của cậu sưởi ấm một chút, cậu dám có ý kiến không?"
"...Không dám."
Các múi cơ dưới lòng bàn tay tôi căng cứng lại, còn cổ và sau tai của Lục Tiêu thì cũng đã đỏ bừng lên. Chắc chắn lại là do tôi chọc tức rồi. Khặc khặc khặc.
5
Sau khi về nhà, tôi bất ngờ nhận được một tin nhắn từ Lục Tiêu.
[Ngày mai tan học tôi có cần đưa cậu về nhà không?]
Lục Tiêu ngốc nghếch này, lại còn tự mình dâng xác đến tận cửa.
[Cần.]
[Vậy thì cậu không được dính vào người tôi nữa nhé.]
[Hứ, tôi cứ dính đấy.]
[Tay cũng không được phép ôm eo tôi.]
[Tôi cứ ôm!]
Tôi không chỉ ôm, mà còn phải luồn tay vào sờ múi bụng của cậu nữa chứ, khặc khặc khặc.
[Mặt cũng không được dán vào lưng tôi.]
[Tôi cứ dán!]
Lục Tiêu dường như đã hết cách: [Thôi được rồi.]
[Vậy cậu đừng dán chặt quá được không?]
Tôi nhanh chóng trả lời: [Không được.]
Tên ngốc này, lại còn tự mình khai hết điểm yếu ra! Xem tôi ngày mai tan học không làm cho cậu ghê tởm đến chết đi mới lạ.
Ấy thế mà, ngày hôm sau, chưa cần đợi đến lúc tan học, tôi đã phát hiện ra một cơ hội tốt hơn để khiến Lục Tiêu phải ghét tôi.
6
Trong căng tin, Lục Tiêu đang đối mặt với một đĩa đồ ăn thanh đạm, dáng vẻ ăn uống cũng vô cùng thanh tao. Tôi khẽ cau mày nhìn cậu. Cao hơn một mét tám mà lại ăn có bấy nhiêu thôi sao? Chẳng trách gầy như vậy. Chẳng lẽ chưa kịp để tôi gom đủ điểm căm ghét thì cậu đã chết đói trước rồi à?
Nghĩ vậy, tôi liền lấy đầy ắp thịt, rồi đặt mạnh khay cơm xuống ngay cạnh Lục Tiêu. Cậu liền ngẩng đầu lên, và khi thấy người đến là tôi, những ngón tay đang cầm đũa của anh liền siết chặt lại.
Tôi ngồi xuống, cố tình để chân mình sát chặt vào chân cậu. Cậu lập tức cứng người lại, nhưng lần này lại không hề xê dịch mà chỉ im lặng quan sát tôi.
Tôi cố ý ăn vài miếng thịt, sau đó khuấy tung đũa trong khay cơm. Làm xong tất cả những điều này, tôi đột nhiên ghé sát vào tai cậu, rồi hỏi: "Lục Tiêu, bộ dạng tôi ăn cơm có đẹp không?"
Cậu nghe xong liền hơi lùi lại, vành tai nhanh chóng đỏ bừng lên. "Hạ Dao, đừng nói chuyện gần như vậy."