Host Lại Muốn Dính Lấy Tôi! - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi phấn khích trong lòng. Chỉ bị hơi thở của tôi phả vào tai thôi mà Lục Tiêu đã không chịu nổi rồi. Vậy nếu để cậu ăn thức ăn thừa của tôi thì chẳng phải cái chứng sạch sẽ của cậu sẽ khó chịu đến phát điên hay sao?


Nghĩ đến đây, tôi liền đẩy khay cơm đầy ắp thịt của mình qua: "Ăn không nổi nữa, giúp tôi giải quyết đi."


"Nhưng... cậu mới ăn có một chút thôi mà."


Tôi lại ghé sát vào cậu rồi lên tiếng đe dọa: "Không ăn là bây giờ tôi dính chặt lấy cậu ngay tại đây đấy."


Cậu nghe xong thì liền lập tức thỏa hiệp: "Tôi ăn."


"Khoan đã, dùng đũa của tôi này." Tôi cố ý đưa đôi đũa mình vừa dùng xong cho cậu với một ý đồ vô cùng xấu xa.


Cậu liếc nhìn tôi một cái, rồi cũng từ từ nhận lấy. Vừa ăn, mặt cậu lại từng chút một đỏ lên, trông vừa giống như đang xấu hổ, vừa giống như đang tức giận.


Đợi cậu ăn xong, tôi cố tình hỏi một câu chốt hạ: "Lục Tiêu, nước bọt của tôi ngon không?"


Yết hầu cậu khẽ trượt xuống một cái, rồi lắc đầu lia lịa, trong khi gương mặt vẫn còn đỏ bừng.


Tôi hài lòng mỉm cười rồi lại càng ghé sát vào cậu: "Khó ăn mới đúng chứ, xem tôi không làm cho cậu ghê tởm đến chết đi mới lạ."


7


Tan học, tôi như thường lệ đợi Lục Tiêu đưa mình về nhà.


Nhưng hôm nay, tôi lại bắt gặp cậu bị một nhóm nam sinh chặn lại ở cửa nhà vệ sinh. Kẻ cầm đầu, một người có vẻ ngoài khá hung dữ, lại chính là cậu bạn trúc mã của tôi — Tần Phong.


Lòng tôi thót lại một cái. Hồi tiểu học, tôi từng bị đám con trai nghịch ngợm trong lớp bắt nạt đến phát khóc. Chúng kéo tóc tôi, xé bài tập của tôi, còn cười nhạo giọng nói của tôi quá ẻo lả. Sau khi Tần Phong nghe được chuyện đó, đối phương đã một mình xông đến, đánh cho năm thằng nhóc kia phải khóc thét lên. Kể từ đó, chỉ cần có nam sinh nào hơi lại gần tôi là cậu ta đều sẽ đi cảnh cáo một lượt.


Và giờ đây, Tần Phong đang giơ nắm đấm to đùng ngay trước mặt Lục Tiêu, xem chừng sắp động thủ đến nơi. "Này, mày có quan hệ gì với Hạ Dao? Dù có quan hệ gì đi nữa thì cô ấy cũng là người tao bảo kê, sau này nhớ tránh xa Hạ Dao ra một chút, biết chưa?"


Tôi vội vàng chạy tới. Vừa thấy tôi, mặt Tần Phong liền đỏ bừng lên. Cậu ta lập tức giấu nắm đấm ra sau lưng, và giọng điệu nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: "Dao... Dao Dao."


Tôi đứng chắn trước mặt Lục Tiêu, rồi nói: "Đừng làm khó cậu ấy, cậu ấy bây giờ là tiểu đệ của tôi."


Tần Phong nghiến răng hỏi: "Cậu có một tiểu đệ là tôi còn chưa đủ hay sao?"


Tôi vẫy tay gọi cậu ta lại. Cậu ta liền miễn cưỡng cúi đầu xuống. Tôi đưa tay lên, xoa nhẹ mái tóc cậu ta: "Ngoan." Đây là thói quen của chúng tôi từ nhỏ đến lớn.


Được tôi vuốt ve, Tần Phong lập tức dịu đi. Cậu ta còn đắc ý cười với Lục Tiêu, sau đó liền đưa tay vuốt lại mái tóc của mình.


Sắc mặt Lục Tiêu bỗng trở nên rất trầm. Cậu cứ thế nhìn chằm chằm vào chúng tôi, đôi môi mím chặt lại.


Trên đường về, Lục Tiêu chở tôi bằng xe đạp. Tôi cũng quen thuộc luồn tay vào trong áo cậu để sờ múi cơ. Lần này, cậu để mặc cho tôi sờ, sau đó bỗng nhiên lên tiếng hỏi bằng một giọng trầm đục: "Hạ Dao, cậu và Tần Phong có quan hệ gì vậy?"


Tôi vùi mặt vào lưng cậu, đầu cũng không thèm ngẩng lên mà chỉ chuyên tâm "dính chặt" vào người cậu: "Hỏi nhiều làm gì? Không liên quan đến cậu."


"Ồ."


Cho đến khi đưa tôi về đến tận cửa nhà, Lục Tiêu bất ngờ kéo lấy một góc vạt áo của tôi. Cậu cúi đầu xuống, rồi nói: "Bây giờ tôi cũng là tiểu đệ của cô rồi, cô có phải đã quên mất chuyện gì không?"


Tôi: "???"


Chỉ thấy cậu nói xong liền khom người, đầu càng lúc càng cúi thấp hơn nữa. Tôi nhìn cái đầu đang chìa ra trước mặt mình, rồi theo bản năng liền giơ tay lên. Trái ngược với tính cách lạnh lùng, ít nói của cậu, mái tóc của Lục Tiêu lại mềm mại đến bất ngờ.


Cậu nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay tôi, khóe môi khẽ cong lên một đường rất nhỏ. "Hẹn gặp lại ngày mai."


Còn tôi thì vẫn đứng sững sờ tại chỗ.


8


Trời sập rồi.


Tôi bắt đầu nghi ngờ tin đồn Lục Tiêu mắc chứng sạch sẽ là giả. Nhưng theo quan sát của tôi, Lục Tiêu quả thật không thích tiếp xúc với người khác. Trong khi các bạn nam khác đều khoác vai bá cổ nhau, thì chỉ có cậu là luôn một mình một cõi.


Lục Tiêu vừa đẹp trai lại vừa học giỏi. Trước đây từng có không ít nữ sinh lấy cớ hỏi bài để tiếp cận cậu, những lúcđó cậu chỉ lạnh lùng đáp: "Xin đừng động vào đồ của tôi, có vấn đề gì thì có thể hỏi giáo viên." Câu nói đó suýt chút nữa đã làm cô gái kia ngượng đến phát khóc.


Đáng nói nhất là, có lần hoa khôi khóa trên đã cố tình giả vờ ngã trước mặt cậu. Cậu mắt không thèm liếc lấy một cái đã lập tức tránh sang một bên, khiến cho vị hoa khôi kia suýt chút nữa là ngã sấp mặt thật. Cô ấy được các nữ sinh xung quanh đỡ dậy, sau đó thì liền tức tối không chịu nổi: "Đàn em, sao em không biết thương hoa tiếc ngọc gì vậy? Thấy con gái ngã cũng không biết đỡ một cái sao?"


Lục Tiêu khi đó mặt lạnh như băng: "Xin lỗi, tôi có bệnh sạch sẽ, không thích người khác chạm vào tôi."


Vậy tại sao đến lượt tôi thì lại thành ra cậu chủ động cho tôi xoa đầu thế này?


Để thử thách chứng sạch sẽ của Lục Tiêu, tôi quyết định phải chủ động ra tay một lần nữa.


Lục Tiêu là người thuận tay trái. Trong buổi tự học tối, khi cậu làm bài, tay phải sẽ buông lỏng một cách tự nhiên ở mép bàn. Các ngón tay của cậu rất thon dài, nhưng trên đó lại chi chít những vết sẹo nhỏ.


Tôi liền nắm chặt lấy tay cậu. Cơ thể cậu lập tức trở nên cứng đờ và liền muốn rụt tay về, nhưng lại không rụt được. Tôi lén lút quan sát biểu cảm của Lục Tiêu. Cậu đỏ mặt, môi mím chặt, trông như đang khó chịu đến cực điểm.


Cậu viết cho tôi một mảnh giấy: [Buông ra.]


Thấy vậy, tôi liền thấy yên tâm rồi. Tốt quá, quả nhiên là cậu vẫn ghét tôi. Thế là, tôi được đà lấn tới, không những không buông tay, mà còn mạnh mẽ lồng các ngón tay của mình vào kẽ tay của cậu. Mười ngón tay đan chặt vào nhau, khớp đến một cách hoàn hảo.


Tôi cũng viết giấy đáp lại cậu: [Lạnh, làm ấm tay cho tôi.]


Ngày hôm sau, Lục Tiêu liền mang theo một túi sưởi tay. "Lạnh thì dùng cái này."


Tôi nhìn cũng không thèm nhìn liền đẩy túi sưởi tay ra, rồi trực tiếp nắm lấy tay cậu. "Không cần, tôi chỉ muốn tay mình dính chặt vào tay cậu thôi. Như vậy vừa có thể làm cậu lạnh, lại vừa có thể làm cậu ghê tởm."


Cậu nghe xong liền tỏ vẻ bất lực, sau đó khẽ rút tay ra một chút nhưng vẫn không rút được, dường như là đã hoàn toàn bỏ cuộc. Chỉ là vừa tan học, cậu lại như chạy trốn vào nhà vệ sinh. Khặc khặc khặc, cái tên mắc chứng sạch sẽ này chắc chắn lại đi rửa tay rồi.


Tuy nhiên, ở một nơi mà tôi không thấy được, Lục Tiêu với vành tai đỏ bừng, đã cẩn thận đưa bàn tay bị tôi nắm lên, rồi khẽ chạm môi vào lòng bàn tay mình. Cậu nhắm mắt lại, biểu cảm trên gương mặt của cậu lúc này tràn đầy thành kính.


9


Thoáng cái đã đến mùa đông. Thời tiết lạnh đi, tay tôi cũng vì thế mà dễ bị lạnh. Đặc biệt là gần đây tôi đang trong kỳ kinh nguyệt nên cả người cứ ủ rũ, không có chút sức sống nào.


Lục Tiêu cũng nhận ra điều đó: "Hôm nay cậu sao vậy, trông không có tinh thần chút nào?"


Tôi cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Chuyện con gái thì đừng có tò mò."


Cậu nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt đầy suy tư.


Buổi trưa, sau khi bị tôi ép ăn hết đồ ăn thừa, cậu nói có chút việc nên phải về nhà một lát.


Đến trước khi vào lớp buổi chiều, Lục Tiêu cuối cùng cũng quay lại. Tôi theo thói quen muốn nắm tay cậu để làm ấm, nhưng lần này cậu lại né tránh. Tôi lập tức tỏ vẻ không hài lòng.


Ngay giây tiếp theo, một hơi ấm áp ập vào lòng bàn tay tôi. Cậu nói: "Tôi có thể làm ấm tay cho cậu, nhưng đổi lại cậu phải uống hết cái này."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo