Host Lại Muốn Dính Lấy Tôi! - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc bình giữ nhiệt trước mặt. "Đây là gì?"


Cậu không nhìn tôi, nhưng vành tai đã hơi đỏ lên. "Là nước đường gừng long nhãn táo đỏ do tôi tự làm."


Tôi nhận lấy chiếc bình, đầu óc có chút ngưng trệ. Thấy vậy, cậu lại nhấn mạnh thêm một câu: "Bình giữ nhiệt là mới mua trưa nay, rất sạch."


Đây có phải là trọng điểm không cơ chứ?


"Cậu còn dám ra điều kiện với tôi à?" Tôi càng thêm bất mãn. Cậu vậy mà lại từ chối làm ấm tay cho tôi! Lại còn dám ra điều kiện với tôi nữa chứ!


Tôi lầm bầm: "Tôi còn chưa chê cậu sờ không thoải mái đâu đấy."


Sắc mặt Lục Tiêu bỗng trắng bệch đi, cậu vội giấu tay ra sau lưng, rồi cúi đầu xuống khiến tôi không nhìn rõ được biểu cảm: "Xin lỗi, tay tôi có quá nhiều vết sẹo, sờ vào rất khó chịu..."


Chậc. Sao lại trưng ra cái vẻ mặt đó chứ.


Tôi giật lấy chiếc bình giữ nhiệt: "Uống thì uống, nhưng đổi lại, cậu phải dùng múi bụng làm ấm tay cho tôi!"


Biểu cảm của cậu lập tức cứng đờ lại. Rất lâu sau đó, trong mắt cậu mới lóe lên một tia sáng khó tả, và khóe môi cũng khẽ cong lên: "Được."


10


Ngay cả khi học lớp 12, chúng tôi cũng không tránh khỏi những buổi thảo luận nhóm. Mỗi lần như vậy, tôi đều nghe đến phát chán.


Khi Lục Tiêu đang phát biểu, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh đẹp trai của cậu, và một ý nghĩ xấu xa lại nổi lên. Bàn tay tôi lén lút di chuyển ở dưới bàn học, rồi đặt lên phần lưng quần của cậu. Da thịt nơi đó thật ấm áp, cảm giác mềm mại và trơn tru. Ngoài ra, tôi còn cảm nhận được một vết nổi lên trông giống như một vết sẹo.


Tôi đang định sờ kỹ hơn thì Lục Tiêu khẽ tránh nhẹ người đi một chút, và giọng nói của cậu cũng đột ngột dừng lại.


Tôi nổi hứng trêu chọc. Vừa dùng sức bóp nhẹ tay, tôi vừa cười tủm tỉm hỏi: "Bạn học Lục, sao cậu không nói nữa vậy?"


Mặt và vành tai cậu lúc này đều đỏ bừng lên, trông như đang cố gắng chịu đựng sự khó chịu đến tột cùng.


"Không có gì."


Lục Tiêu tiếp tục nói, nhưng giọng cậu đã trở nên khàn đi. Cứ tan học là cậu lại vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Và khi trở ra, trên mặt cậu vẫn còn vương vấn chút sắc đỏ nhạt chưa phai, ngón tay cũng lạnh buốt, như thể vừa mới đi xả nước lạnh một cách điên cuồng.


Cậu nhìn chằm chằm vào tôi với bộ dạng định nói rồi lại thôi: "Hạ Dao, sau này khi thảo luận nhóm có thể đừng chạm vào eo tôi không?"


Tôi không hài lòng với cách dùng từ của cậu: "Đó không phải là chạm, mà là nhéo thì đúng hơn!"


"Được rồi, vậy sau này có thể đừng nhéo eo tôi không? Trừ khi... chỉ có hai chúng ta ở riêng với nhau."


Tôi không những không đồng ý, mà ngược lại còn phấn khích ghé sát vào: "Lục Tiêu, vừa nãy cậu có phải vì chứng sạch sẽ phát tác mà không nhịn được phải đi nôn không? Tôi đã sớm phát hiện ra rồi, mỗi lần tôi chạm vào cậu, cậu đều nhịn đến đỏ cả mặt."


Yết hầu cậu khẽ trượt xuống một cái và cũng không hề phủ nhận.


Tôi nở một nụ cười độc ác: "Đáng đời, tôi cố tình đấy, cậu làm gì được tôi nào?"


Lục Tiêu cúi đầu: "Tôi sẽ không làm gì cậu đâu."


Tôi không tin: "Thật ra trong lòng cậu đã muốn ăn thịt tôi rồi phải không?"


Biểu cảm của cậu bỗng nhiên cứng đờ lại và nhất thời không dám nhìn tôi, dường như đã bị tôi nói trúng tim đen. Cái vẻ mặt vừa không ưa tôi lại vừa không làm gì được tôi của cậu đã thành công làm tôi hài lòng. Khặc khặc khặc. Quả nhiên thiên phú độc ác của tôi là bẩm sinh!


Chỉ tiếc là, tôi chưa bắt nạt cậu được bao lâu thì kỳ nghỉ đông đã đến rồi.


11


Kỳ nghỉ đông không có nhiều cơ hội để "dính chặt" vào Lục Tiêu. Thỉnh thoảng tôi sẽ nhắn tin làm phiền cậu, nhưng Lục Tiêu trên mạng xã hội cứ như một người máy vậy, lúc nào cũng chỉ có "Chào buổi sáng", "Chào buổi trưa", "Chào buổi tối".


Dịp Tết Nguyên Đán, nhà tôi rất náo nhiệt. Bố mẹ tôi như thường lệ đã mời gia đình Tần Phong đến đón Tết cùng vì chúng tôi là hàng xóm thân thiết đã nhiều năm.


Tivi đang chiếu chương trình Gala Xuân, còn trên bàn là một bữa cơm tất niên thịnh soạn. Sau khi ăn uống no say xong, tôi cầm điện thoại lên xem, nhưng khung chat của Lục Tiêu vẫn trống rỗng.


Điều đó khiến lòng tôi cũng vô cớ cảm thấy trống trải theo. Dù sao chúng tôi cũng đã "dính" lấy nhau gần nửa học kỳ rồi, tại sao Lục Tiêu lại không nhắn tin chúc Tết tôi một câu nhỉ?


Nghĩ vậy, tôi liền gọi video call cho cậu. Lục Tiêu bắt máy ngay. Khác hẳn với khung cảnh náo nhiệt, ấm cúng ở nhà tôi, bên chỗ cậu lại rất yên tĩnh. Ánh đèn lờ mờ chiếu lên người cậu càng khiến cậu trông thêm cô độc.


"Chúc mừng năm mới! Sao bên cậu tối vậy?"


"Chờ một chút." Cậu nói, rồi liền đứng dậy bật đèn lớn lên. Căn phòng khách rộng lớn quả nhiên chỉ có một mình cậu. Trên bàn còn có một bát mì gói ăn dở.


Tôi vừa định nói gì đó thì Tần Phong bất ngờ xuất hiện bên cạnh tôi. Cậu ta như đang dâng lên một báu vật, đưa một bó pháo bông lớn ra trước mặt tôi: "Dao Dao, họ đang bắn pháo hoa kìa, mình đi xem cùng không? Tôi có mua cả pháo bông tiên nữ mà cậu thích nhất rồi này."


Ở bên kia màn hình, Lục Tiêu im lặng nhìn chằm chằm vào chúng tôi, từ đầu đến cuối không nói một lời. Lạ thật. Cậu rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt lại như đang chực khóc.


Lục Tiêu mở miệng với giọng điệu khô khốc: "Bên cậu pháo hoa có đẹp không?"


Đúng lúc đó, một chùm pháo hoa lớn rực rỡ bùng nổ ở phía tôi. Âm thanh rất lớn nên đã át đi lời cậu. Tôi không nghe rõ nên liền hỏi lại: "Lục Tiêu, cậu vừa nói gì?"


Bên cạnh, Tần Phong và mấy đứa nhỏ nhà họ hàng đã bắt đầu giục tôi rồi. Trong video, Lục Tiêu cúi đầu xuống khiến tôi không nhìn rõ được biểu cảm của cậu: "Không có gì, Hạ Dao, cô cứ chơi vui vẻ đi."


Nói xong cậu liền cúp máy.


Lòng tôi, theo tiếng cúp điện thoại, bỗng run lên một cách khó hiểu.


12


Pháo hoa rất đẹp. Tôi đã quay vài đoạn video gửi cho Lục Tiêu, nhưng hộp thoại chat vẫn yên tĩnh đến lạ thường.


Đến mười giờ tối, cuối cùng tôi cũng không chịu nổi nữa. Tôi đi tìm mẹ xin mấy cái bánh chẻo mới gói lúc chiều, còn chưa kịp luộc, rồi tự mình đi luộc một nồi, kế tiếp liền cho vào hộp giữ nhiệt.


Mẹ tôi khó hiểu hỏi: "Tối nay con ăn nhiều thế rồi, sao đã nhanh đói vậy?"


Tôi có chút chột dạ: "Con không đói, con mang đi cho chó ăn."


Mẹ tôi lại càng khó hiểu hơn: "Bữa tối còn thừa nhiều thức ăn vậy sao không cho chó ăn mà lại phải dùng bánh chẻo mới làm? Cho chó ăn cũng cầu kỳ thế..."


Tôi càng thêm chột dạ. Tôi không thể nói rằng con chó này bị bệnh sạch sẽ được chứ.


Thấy ở cửa vẫn còn ít pháo hoa chưa đốt hết, tôi cũng tiện tay cầm luôn.


Đúng lúc này, Tần Phong bất ngờ chặn tôi lại: "Cậu định đi tìm Lục Tiêu phải không?"


Bị đoán trúng rồi. Sợ Tần Phong không cho tôi đi, tôi vừa định nghĩ cách lừa dối thì lại nghe thấy cậu ta nghiến răng nói: "Dao Dao, muộn rồi không an toàn, để tôi đưa cậu đi."


Tôi ngây người một lúc, rồi nói: "Cảm ơn."


13


Tần Phong vừa đạp xe vừa nói: "Ngồi vững nhé."


Đi được nửa đường, cậu ta đột nhiên cất giọng buồn bã: "Dao Dao, từ nhỏ đến lớn tôi đã chở cậu không biết bao nhiêu lần rồi, thế mà cậu chưa từng ôm eo tớ một lần nào."


Tôi có chút khó hiểu: "Nhưng không ôm cũng có thể ngồi vững mà."


Tần Phong dường như càng thêm u sầu. Cậu ta cúi đầu rồi đạp xe đi vun vút.


Đến cửa nhà Lục Tiêu, cậu ta đứng từ xa nhìn tôi gõ cửa, rồi lại nhìn Lục Tiêu bước ra. Sau đó, cậu ta quay người lại, vẫy tay chào chúng tôi từ phía sau lưng, rồi đạp chiếc xe điện đi mất.


Ở một nơi mà tôi không thể nhìn thấy, Tần Phong vừa đạp xe vừa gọi điện cho đàn em của mình.


"Đại ca, sao vậy ạ?"


"Mày nói xem, trúc mã có thật sự không bằng 'thanh mai từ trên trời rơi xuống' không? Oa oa oa..."


Ngày hôm đó, đàn em của Tần Phong có nghĩ mãi cũng không thể hiểu được tại sao vị đại ca uy phong lẫm liệt, "man" hết cỡ của bọn họ, vào đêm giao thừa năm lớp 12 lại khóc như một chú cún

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo