Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe hoa biến thành xe cứu thương trong tích tắc, bíp bíp bíp kéo đến bệnh viện.
Tin tốt: không chết.
Tin xấu: hình như đụng trúng não rồi.
Ngoài một vài vết gãy nhẹ, bác sĩ nói nghiêm trọng hơn là trong đầu anh có một cục máu tụ, có thể gây mất trí nhớ tạm thời.
Trái tim vừa đặt xuống lập tức bị treo ngược lên, tôi không tự chủ được mà siết chặt vạt váy đã bị bẩn.
Vừa mới tuyên bố liên hôn, lỡ như vị tiểu thiếu gia này đột nhiên tỉnh lại rồi giở trò hối hận, chẳng phải khiến tôi mất hết mặt mũi sao?
Lúc đầu hủy hôn, ít nhất còn có đường lui.
Bây giờ đã đến bước này, nếu bị hủy hôn, tôi thật sự còn có lựa chọn nào khác không?
Tôi từ nhỏ đã hèn nhát.
Bố mẹ tôi cũng hèn nhát.
So với hèn nhát, việc gia tộc phá sản biến thành kẻ trắng tay càng khiến người ta sợ hãi hơn.
Việc đề nghị liên hôn với Tần gia, quả thực đã tiêu tốn toàn bộ dũng khí của cả nhà bốn người.
Trước đây tôi từng tham gia tiệc tối, gặp mặt Tần lão gia vài lần.
Ông ấy cảm thấy một vãn bối như tôi rất hợp nhãn duyên nên mới đồng ý mối hôn sự này.
Nhưng Tần Khoát thì sao?
Bên ngoài đều nói anh là một công tử bột, thích làm gì thì làm, suốt ngày lêu lổng không đứng đắn, rồi lại nghĩ đến lần trước khi đến nhà anh, anh nằm trên mặt đất lấy đầu đập tường uy hiếp bố mình.
…Quả thật rất không đứng đắn.
Trong lúc suy nghĩ miên man, tôi không để ý đến Tần Khoát đang nằm trên giường bỗng run rẩy hàng mi.
Đám người phía sau nhanh chóng vây quanh.
Tần Khoát chậm rãi mở mắt, tầm mắt quét qua một lượt.
Tim tôi ngay lập tức bị treo ngược lên tận cổ họng.
6
“Ngày đại hỷ lại gặp tai nạn giao thông, không biết là người xui xẻo hay là……”
Trong đám đông đột nhiên truyền đến một giọng nói chói tai.
Tôi nhìn theo hướng phát ra âm thanh, là khách bên Tần gia, trông có chút quen mắt.
Tôi nghĩ ngợi một lúc, hình như nghe bố mẹ nói, gia đình họ với Tần gia có mối quan hệ rất tốt.
Mặc dù sau lưng, họ luôn cảm thấy tính tình của Tần Khoát quá mức tùy hứng, không phải là lựa chọn thích hợp trở thành con rể, nhưng giữa các gia tộc giàu có, lợi ích là hàng đầu.
Họ xem thường Tần Khoát, nhưng lại thèm muốn thân phận địa vị của Tần gia.
Họ vốn tưởng rằng sớm muộn gì cũng có thể leo lên Tần gia danh giá này, không ngờ tôi lại xuất hiện.
Nhân lúc Tần Khoát mất trí nhớ, lại vừa đúng vào ngày cưới của tôi và anh, đương nhiên họ cũng muốn tranh giành một phen.
“Tần gia các người không liên hôn được với nhà nào à? Nhan gia sắp phá sản rồi, lúc này lại đưa con gái đến liên hôn, trong lòng các người không có chút tính toán nào sao?”
“Tự mình nghĩ xem, trên đường đi đón dâu gặp tai nạn giao thông, các người không cảm thấy đây là điềm báo điều gì sao?”
“Tiểu Tần, ta nhìn con lớn lên, chẳng lẽ còn cố ý lừa con ư?”
Nghe vậy, Tần Khoát nhíu mày, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tôi cảm thấy có chút oan ức, muốn mở miệng phản bác.
Rõ ràng chính lời thề độc của anh linh nghiệm, sao lại đổ hết mọi thứ lên đầu tôi rồi?
“Đợi đã!”
Phía trước giường truyền đến một tiếng “Bộp”.
Tôi ngẩng đầu nhìn.
Tần Khoát nhìn tôi đầy vẻ kinh ngạc, ngón tay đang giơ ra cũng khẽ run rẩy.
“Ý cô là, người kết hôn với con hôm nay là cô ấy à?”
Ngay sau đó, anh đột nhiên ngồi dậy, trong đáy mắt lóe lên ba phần kinh ngạc, bốn phần vui sướng tột độ, rồi…
Anh ngửa mặt lên trời cười lớn: “May mà không tông chết tôi! Cô ấy thế mà là vợ tôi đấy!”
Gào thét xong, anh còn không tin, kéo lấy tay tôi, đặt lên mặt anh.
Anh ngẩng đầu lên: “Đến tát anh một cái đi, để anh xem là vợ thật hay vợ giả!”
“…”
Tôi nhẹ nhàng tát lên mặt anh một cái.
Ánh mắt của Tần Khoát ngay lập tức trở nên mơ màng: “Không hổ là vợ anh, lòng bàn tay cũng thơm đến vậy!”
Tôi vội vàng rút tay về.
Cái dáng vẻ chết tiệt này trông cứ như sẽ liếm tay tôi vậy.