Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7
Tần Khoát dưỡng thương tại bệnh viện hai tháng.
Sau khi đón anh về nhà, lòng tôi mang theo bao nghi vấn, không nhịn được mà lén lút ngẩng đầu nhìn anh.
Vừa ngẩng đầu, tôi đã phải đối diện với khuôn mặt cuồng si kia.
Anh nhìn tôi bắt đầu cười hì hì, cũng không biết đang cười cái gì.
Mặt tôi nóng bừng.
Sau khi ở bệnh viện xác nhận tôi là vợ mình, anh lập tức quay đầu cãi tay đôi với vị khách đang gây sự kia.
Một trận công kích không phân biệt đối tượng, hiện trường không còn một lời xì xào bàn tán nào nữa.
Chỉ là lúc đi về, người ta lại nhỏ giọng lẩm bẩm nói tôi chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, Tần Khoát chắc chắn bị tôi chơi bùa rồi, nên mới kiên quyết liên hôn như vậy.
Sau khi mất trí nhớ, anh lại bá đạo bảo vệ vợ mình, ngay cả bố ruột cũng quên, chỉ nhớ có mỗi mình tôi.
Thích tôi đến thế à?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, tay áo đã bị khẽ kéo.
Tần Khoát nhếch miệng: “Vợ ơi.”
Sợ anh lại đau đầu, tôi có chút căng thẳng: “Sao vậy? Lại đau đầu à?”
Tần Khoát lắc đầu: “Anh muốn tắm, anh thấy mình hôi quá.”
Nhìn cánh tay bị gãy của anh, tôi vừa muốn đi gọi quản gia đến giúp thì ngay sau đó, bàn tay ở chỗ tay áo khẽ dùng sức, nắm lấy cổ tay tôi.
Trong ánh mắt anh tràn đầy khát cầu: “Anh muốn vợ giúp anh tắm cơ.”
Tôi còn đang muốn từ chối nhưng khi nhìn thấy vết sẹo chưa lành ở xương mày của anh…
Nói gì thì nói, tôi và Tần Khoát vốn là vợ chồng hợp pháp, giúp chồng bị thương tắm rửa, hình như cũng không có gì to tát lắm.
Trong lòng tôi có chút mềm nhũn.
8
Hoàn toàn không mềm chút nào!
Từ phòng tắm bước ra, mặt tôi còn đỏ hơn cả mặt anh sau khi tắm.
Tay cũng nóng đến lạ.
Ấy thế mà tên ngốc kia vẫn cứ lẽo đẽo theo sau hỏi:
“Vợ, em thấy anh có đẹp trai không?”
“Lúc ở bệnh viện buồn chán anh đã xem rất nhiều tài khoản công cộng, trên đó đều nói rằng, với người mình thích phải mạnh dạn thể hiện bản thân đó!”
“Chồng em không phải là đồ vô dụng đâu!”
Mạnh dạn thể hiện.
Quả thật đã thể hiện một cách triệt để.
Đầu tiên là lột sạch quần áo.
Thấy tôi không mở mắt, anh lại vươn tay mở mí mắt tôi ra, nắm lấy tay kia của tôi, bắt đầu sờ từ khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Nằm viện hai tháng không tập luyện gì, nhỏ hết cả rồi.”
Dưới lòng bàn tay tôi là trái tim đang đập điên cuồng của anh, cùng với… cơ ngực rất đầy đặn.
Miệng thì chê nhỏ, nhưng giọng điệu lại vô cùng tự hào, còn điên cuồng tạo dáng.
Xuống nữa là cơ bụng săn chắc với những đường nét mượt mà.
Cho đến phần eo, đột nhiên bị thứ gì đó chạm vào.
Tần Khoát vốn còn đang thể hiện đột nhiên cong lưng xuống, vành tai ửng hồng.
“Không kiểm soát được.”
… Đâu chỉ là không kiểm soát được, mà còn như đang phóng xe trên đường cao tốc.
Cả buổi tắm tôi đều không chớp mắt, xoa bóp cho anh đến mức tay tôi đều đã mỏi nhừ.
“Vợ, em vẫn chưa trả lời anh, anh có đẹp trai không!?”
Tần Khoát có vẻ như không nhận được câu trả lời vừa ý thì không bỏ qua.
Khuôn mặt to lớn cứ thế vùi vào ngực tôi.
Gò má tôi nóng bừng.
Thành thật mà nói, tôi rất hài lòng.
Trước đây do không thích giao tiếp, tính tình lại hèn nhát, những buổi tiệc thương gia hầu như có thể không đi thì không đi.
Nếu thật sự phải đi thì tôi sẽ đi theo sau lưng bố, cười mấy cái rồi lén lút ra ngoài ăn bánh ngọt.
Tôi đã từng gặp Tần Khoát.
Trong một bữa tiệc thương gia, tại vườn hoa phía sau, tôi như thường lệ lén ăn vụng bánh ngọt.
Gần đó có một hàng người đang đi tới.
Một người cũng đang ăn vụng bánh ngọt bên cạnh đột nhiên huých khuỷu tay tôi, hất cằm về phía đám người kia, nháy mắt.
“Người ở giữa có phải là độc đinh mà Tần lão gia yêu thương nhất không? Hôm nay lại ăn mặc bảnh bao ghê đấy.”
Tôi ngẩng đầu nhìn.
Người ở giữa trong hàng người kia, quả thực vô cùng chói lòa.