Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
[Mẹ ơi, không ai báo trước là ký chủ lại ngon như này à?!]
Giọng máy móc của hệ thống nghe mà đỏ mặt:
[Má hồng, da trắng, mắt tròn như viên kẹo... nhìn như cái bánh kem mini, cho tôi gọi cô là “bé cưng” được không?]
Tôi xách váy lên, giẫm đôi giày da bé xíu vào vũng nước đen ngòm, môi mím lại đầy cáu kỉnh:
“Được thôi, gọi bà nội cũng được nữa là.”
Tôi nhận chiếc mặt nạ từ tay nhân viên đứng canh cửa sàn đấu đen, đeo lên.
Cầu thang sắt xoắn ốc dẫn xuống tầng sâu hun hút, qua ba lớp cửa sắt, cuối cùng mở ra một không gian rộng lớn.
Sàn đấu nằm chính giữa, nâng cao như bàn thờ tế máu, bốn phía chen kín người.
Tiếng hò hét, tiếng la ó, tiếng hò reo vang dội như thể máu nóng đang sôi trào trong không khí.
Tôi từng vứt cả khối tài sản trăm tỷ rồi nhảy xuống sông, và từ đó bị buộc ký hệ thống “Cứu Rỗi”.
[Kia, chính là mục tiêu công lược đấy.]
Dưới ánh đèn trắng chói, bóng người kia bị chiếu ra rõ nét đến đơn độc lạnh lẽo.
Chỉ mặc một cái quần đấm bốc rộng thùng thình, tóc ngắn, người cao, cắn điếu thuốc, ngửa mặt nhàm chán.
Dáng người gầy rắn chắc, từng đường cơ bắp sắc nét, tràn đầy sức bật như dã thú, như báo săn trong chuồng hẹp —
Chính là gã đại ca tương lai, một cái nhấc chân có thể làm rung chuyển cả kinh thành: Tạ Nhẫn.
Nhưng bây giờ, anh vẫn chỉ là một thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi, phải lấy đánh đấm nuôi thân.
Hệ thống phát hoảng:
[Bé cưng, tim cô đang đập nhanh bất thường đấy!]
[Lúc tôi kéo cô từ cõi chết về tim còn chẳng đập nhanh như này!]
[Tạ Nhẫn... đẹp trai đến thế à?]
Tôi nhăn mũi, hừ nhẹ:
“Xấu đau xấu đớn, suýt nữa dọa tôi tè ra váy.”
Hệ thống lầm bầm: [Thật không đấy... sao tôi thấy…]
Tiếng nó bị trọng tài ngắt ngang:
“Người tiếp theo lên sàn —— Tạ Nhẫn!”
Tiếng gào rú của đám đông vọt lên cả mấy cung bậc:
“Cuối cùng cũng chờ được Tạ Nhẫn rồi! 100% thắng trận, vua vô địch ngầm của sàn đấu quyền!”
“Nhưng hôm nay anh ấy gặp Mãnh Ngưu cơ mà, thằng đó đánh bẩn lắm, còn nghe nói nhét dao lam vào găng tay đấy, đụng phải thì toi mạng chứ chẳng chơi. Anh ấy chịu nổi không?”
Tôi cụp mắt nhìn bàn tay mình, khẽ run rẩy.
Đi tới quầy cược, đặt mấy đồng chip vàng lấp lánh xuống:
“Ván này tôi đặt Tạ Nhẫn thắng, có thêm điều kiện phụ.”
Hệ thống mừng hú:
[Bé cưng, bắt đầu nhiệm vụ cứu rỗi rồi à?!]
[Tôi biết cô vừa xinh đẹp vừa nhân hậu mà!]
[Là muốn chuẩn bị đồ bảo hộ cho Tạ Nhẫn à? Hay đổi găng tay sạch cho hắn?]
Tôi chớp mắt, quay sang nhân viên sàn đấu:
“Cởi cái quần thùng thình trên người Tạ Nhẫn ra cho tôi. Mặc cho anh ấy bộ đồ hầu gái ren trắng đen, càng bánh bèo càng tốt.”
Hệ thống: [……]
Hệ thống: [???]
2
[Đồ hầu gái cái mẹ gì?! Ren trắng đen cái đầu cô?!]
[Tôi là hệ thống cứu rỗi, không phải hệ thống viết truyện khiêu dâm đâu!!!]
Tôi phản bác thản nhiên:
“Dáng người như Tạ Nhẫn, lẽ nào anh cũng không muốn xem mặc đồ hầu gái à?”
Hệ thống: [……]
Hệ thống đỏ mặt lắp bắp: [Thì… cũng có chút tò mò…]
Mười phút sau, bộ đồ hầu gái được chuyển vào tay Tạ Nhẫn.
Từ xa, tôi thấy mặt anh xanh rồi lại đỏ, đỏ xong lại chuyển qua tái mét.
Mạch máu trên mu bàn tay nổi rõ, nghiến răng nghiến lợi nói gì đó với nhân viên.
Nhân viên lúng túng chìa ra mấy đồng kim loại vàng sáng lóa.
Mặt Tạ Nhẫn đen như đít nồi, như thể chuẩn bị giết sạch cả nhà người ta.
Lúc anh quay lại sàn đấu, khán đài vốn ồn ào bỗng im phăng phắc như bị bấm tắt âm thanh.
Mọi ánh mắt chết lặng nhìn chằm chằm vào tạo hình mới của anh.
Tôi kéo vạt váy, hơi nhướng người, ngẩng đầu nhìn lên.
Bộ đồ hầu gái đen trắng ôm sát thân thể rắn chắc của Tạ Nhẫn, tạo thành hiệu ứng thị giác vừa quái dị vừa kích thích mạnh mẽ.
Lồng ngực cuồn cuộn nửa kín nửa hở sau lớp ren bèo duyên dáng.
Làn da trắng ngời ngợi như ngọc lạnh, cơ bắp săn chắc rõ mồn một như một bức tượng nghệ thuật hoàn hảo đến không thể bắt bẻ.
Trận này, Tạ Nhẫn đánh cực kỳ tàn bạo, mỗi cú đấm đều như muốn nghiền nát xương cốt Mãnh Ngưu.
Đấm đến khi đối thủ gục luôn tại chỗ, thở chẳng ra hơi.