Hướng dẫn huấn luyện chó cưng - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

8


“Bốp!” Một tiếng vang giòn, để lại dấu hồng hằn rõ trên gương mặt góc cạnh của Tạ Nhẫn.


Cái tát ấy như bật công tắc nào đó trong anh.


Toàn thân cậu đột ngột cứng đờ lại, cơ bắp siết chặt, hơi thở khựng lại trong khoảnh khắc.


Vài nhịp thở sau, Tạ Nhẫn nhắm mắt lại, như buông xuôi tất cả mà thở dài:


“Cậu nói đúng.”


“Tôi thích cậu, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không kìm được rồi.”


Ánh đèn vàng dịu phủ lên hai người, mờ mờ ảo ảo, gợi lên một bầu không khí ám muội lạ thường.


Tôi đưa đầu ngón tay chạm nhẹ lên má anh:


“Đau không?”


Tạ Nhẫn bắt lấy cổ tay tôi, giống như một chú cún nhỏ, dụi mũi vào lòng bàn tay, hít lấy hít để:


“Không đau.”


“Mà… thơm quá.”


“Lần đầu gặp cậu, tôi đã muốn hỏi, tại sao người cậu lại thơm thế, có xịt nước hoa không vậy?”


Tôi nghiêng đầu, nửa cười nửa như thách thức:


“Không đâu. Mình không dùng nước hoa, chỉ là… cơ thể vốn đã có mùi thơm nhẹ thôi.”


“Cậu muốn ngửi kỹ hơn không?”


“…”


Tạ Nhẫn bị câu nói đó kích thích đến mức gân xanh trên trán giật mạnh:


“Cho tôi ngửi đi.”


Anh tiến lại gần tôi.


Gần hơn một chút… rồi gần hơn nữa.


Hơi thở bắt đầu đan vào nhau.


Nhưng cái anh muốn không phải là ngửi — mà là hôn.


Ngay khoảnh khắc cậu cúi đầu xuống, tôi giơ chân lên "Rầm!" một cú đá thẳng khiến Tạ Nhẫn ngã nhào xuống đất.


Anh ngơ ngác nhìn tôi, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.


Tôi ngồi trên mép giường, đung đưa chân, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống:


“Muốn hôn mình à? Vậy đợi khi nào thi được vào top 10 đi đã.”


“Cái gì? Má nó—!”


Sự thay đổi trong cơ thể anh rõ rệt, như một ngọn núi lửa bị ép nén đến cực hạn, sắp bùng nổ.


Lồng ngực anh phập phồng dữ dội, hơi thở gấp gáp, cổ nổi đầy gân xanh. Sau một hồi nghiến răng chịu đựng, anh gầm khẽ:


“Cậu coi tôi là chó của Pavlov hả?!”


Tôi nhướng mày, ra vẻ ngạc nhiên:


“Ồ? Trình độ văn hóa thế mà biết Pavlov luôn à?”


“…”


Tôi nín cười, cố kéo dài giọng, khiêu khích:


“Thế… cậu có muốn làm cún con của mình không?”


Ánh đèn vàng mờ nhòe như một tấm voan, phủ lên làn da trắng lạnh của Tạ Nhẫn.


Đôi mắt anh tối lại, nhìn chằm chằm tôi không rời, sâu hun hút, như muốn nuốt trọn tôi vào.


Dục vọng nơi đáy mắt bốc cháy dữ dội, cơ bắp tay siết chặt, hơi thở gấp gáp.


Cuối cùng, anh vò đầu, chống tay ra sau nhìn lên trần nhà, rồi bất đắc dĩ thốt ra:


“Gâu… gâu…”


Tôi không nhịn được nữa, bật cười khanh khách.


Tạ Nhẫn lau mặt, lắc đầu bất lực:


“Cho tôi mượn phòng tắm… đi xả nước lạnh một chút.”


Tôi duỗi chân ra, móc nhẹ vào chân anh:


“Khoan đã.”


Bàn chân tôi ấn xuống bắp đùi săn chắc, rồi chầm chậm trượt lên trên…


Ngón chân mềm mại dừng lại ở nơi yếu điểm nhất của anh, ép ra một tiếng thở dốc nghẹn ngào.


Tôi nheo mắt, giọng mềm như tơ:


“Cún con ngoan như vậy…”


“Thì nên được thưởng hay là trừng phạt đây, hử?”

9

 

Bốn mươi phút sau, Tạ Nhẫn bế xốc tôi dậy, ôm thẳng vào phòng tắm rửa chân.

 

Lòng bàn chân tôi bị cọ đỏ cả lên, vừa đau vừa bực, tôi không vui đá anh một cái:

 

“Lần sau đừng có mà lâu như thế nữa đấy.”

 

Anh lại tiện tay túm lấy mắt cá chân tôi, nhấc lên, cúi đầu hôn một cái, mắt long lanh như chó con bắt được xương ngon.

 

Tôi lặng lẽ rút chân về.

 

Thôi, không thưởng nữa. Thưởng rồi lại... mất phanh.

 

Từ hôm đó trở đi, Tạ Nhẫn nói được làm được, thật sự bắt đầu dốc sức học hành.

 

Sáng năm giờ rưỡi đã dậy, tối mười hai giờ mới ngủ.

 

Ban ngày học ở trường, buổi tối về nhà học cùng tôi. Tôi kèm bài, anh học như một miếng bọt biển, tham lam hút lấy từng giọt kiến thức bằng trí tuệ và sức bền mà người bình thường chẳng ai bì nổi.

 

Tất nhiên, tôi cũng không thiếu những lần bị anh hôn.

 

Tạ Nhẫn mà hôn, là phải ép tôi xuống bàn, hoặc đè lên giường, không có kiểu nhẹ nhàng lãng mạn gì cả.

 

Người tự kiềm chế giỏi, thì cũng là người có ham muốn kiểm soát cực mạnh.

 

Anh luôn siết chặt tôi trong vòng tay, cắn lấy môi tôi, hôn sâu đến tận đáy cổ họng, đến mức chạm cả vào nơi mềm yếu dưới lưỡi.

 

Cứ như thể muốn nuốt trọn tôi vào, hôn đến tận linh hồn cũng phải mang dấu vết của anh.

 

Mỗi lần bị hôn đến rã rời, tôi chỉ còn biết dựa vào ngực anh mà thở dốc, tay nắm lấy cổ áo, nhỏ giọng rên rỉ:

 

“Anh…. có phải chó không vậy? Nhẹ thôi… môi sưng hết cả lên rồi...”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo