Hướng dẫn huấn luyện chó cưng - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Mà Tạ Nhẫn ấy à, đã nghiêm túc thì chuyện gì cũng làm cho ra trò.


Kiến thức người khác phải nghe ba lần, làm mười bài mới hiểu, anh chỉ cần một lần là thấu.


Với trí nhớ như máy ảnh cùng ý chí thép, anh chỉ mất một tháng từ đội sổ lớp lên hạng nhất.


Thêm hai tháng nữa, đứng đầu toàn khối.


Gần tới kỳ thi đại học, điểm thi thử của anh chạm tới ngưỡng 700, mức điểm chưa từng xuất hiện trong cái trường cấp ba nát bét này.


Lúc đó, giọng hệ thống vang lên, đầy tự hào:


[Không hổ là bảo bối mà tôi chọn! Hai hệ thống bên cạnh đều đang khóc ròng, chẳng hệ nào thuận lợi được như tôi cả.]


Tôi tò mò hỏi:


“Anh... còn liên lạc được với hệ thống khác à?”


[Đúng vậy! Cái hệ thống ‘Siêu Soái’ bên cạnh bị trói nhầm phải một bé ngốc nghếch.]


[Mặt thì mềm nhũn như bánh nếp, nhưng cả ngày chỉ biết khóc. Khóc đến suýt làm chập mạch hệ thống. Giờ nói chuyện với bé đó thôi cũng thấy dính dính, phát sợ.]


Nó còn rùng mình cái nữa:


[Còn cái hệ thống ‘Lạnh Lùng’ ở bên xa hơn thì gắn với một cô nàng cực kỳ xinh đẹp — nhưng tính khí thì khủng khiếp!]


[Con gái thì bị cô ta tát một cái, con trai ăn luôn hai cái. Đối tượng nhiệm vụ thì bị đánh thành ‘Hàng Long Thập Bát Chưởng’ bản nâng cấp.]


[Nếu hệ thống mà có thân thể, chắc cũng bị ăn vả từ lâu rồi.]


[Mà đáng sợ nhất là ai bị tát xong cũng cười tươi rói, còn cảm ơn rối rít, bảo là: "Người ta muốn làm cún của cô ấy còn không được nữa kìa..."]


[Tôi nghi cái hệ thống lạnh lùng đó sắp bị biến thành chó của người ta luôn rồi.]


Giọng hệ thống ngọt đến phát ói:


[Bảo bối à, ra ngoài đi dạo một vòng mới biết — cô đúng là cái bánh bông lan tuyệt vời nhất!]


[Dù hơi... bánh bông lan nhân mè đen hơi độc miệng, nhưng vẫn đáng yêu lắm!]


Tôi: “...Cảm ơn nhé.”


10


Một ngày trước kỳ thi đại học, Tạ Nhẫn lại trèo cửa sổ vào phòng tôi.


Ép tôi lên giường hôn liền nửa tiếng, rồi chôn mặt vào cổ tôi, hít lấy mùi hương trên người tôi, giọng khàn khàn:


“Thi xong rồi, Thiên Đại, anh có thể... làm việc khác không?”


Tôi xoa đầu anh.


Từ sau khi bỏ thi đấu, tóc anh dài ra, rũ nhẹ xuống trán trông rất gọn gàng.


“Ví dụ như... mấy cái anh giấu trong điện thoại ấy?”


Mặt Tạ Nhẫn đỏ bừng:


“Sao em thấy được?!”


Tôi hừ lạnh:


“Chuyện của anh, đừng mơ giấu em.”


“Nếu lần này anh đậu Thanh Hoa, thì em sẽ...”


Tôi ghé vào tai anh, thì thầm vài từ. Nói xong tự mình cũng đỏ cả mặt.


Tạ Nhẫn bật dậy, tinh thần phơi phới, đôi mắt sáng như cún con:


“Một lời đã định.”


Đến ngày có kết quả thi, tôi tra điểm mình trước.


Thi đúng sức, lọt top 50 toàn tỉnh, đủ đậu bất kỳ trường nào tôi muốn.


Tới lượt Tạ Nhẫn…


Tôi nhập số báo danh anh, tim đập nhanh hơn lúc tra điểm mình.


Hít sâu, nhắm mắt, nhấn “Tra cứu”.


Điểm hiện ra: 710 điểm.


Cũng trong top 50 toàn tỉnh.


Tuyệt vời! Thật quá tuyệt vời!


Trong tim tôi như có pháo hoa nổ tung.


Một bàn tay đặt lên vai tôi.


Tôi đã quen với việc Tạ Nhẫn xuất hiện bất ngờ, vui vẻ quay đầu lại:


“Sao anh đến nhanh vậy? Mau nhìn điểm anh...”


Quay đầu lại, nụ cười trên mặt tôi cứng lại.


Không phải Tạ Nhẫn. Là... ba tôi.


Ông ta đứng đó, ánh mắt lạnh băng từ trên cao nhìn xuống, giọng nói như rắn trườn quanh người, khiến người ta buồn nôn:


“Triệu Thiên Đại, mày giấu tao bao nhiêu chuyện rồi?”

 

11

 

Ngoài cửa, ánh nắng rực rỡ. Nhưng trong phòng, lại nặng nề như chết chóc.

 

Tôi cảm giác như có một xô nước đá dội thẳng từ đỉnh đầu xuống, lạnh đến mức toàn thân run rẩy.

 

Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, tim đập loạn như muốn vỡ tung.

 

Ba tôi cười lạnh:

 

“Lá gan cũng to thật đấy. Suốt một năm qua, sau lưng tao chuyển trường, tiếp cận cái thằng nhóc tóc vàng đó, còn nhân lúc tao vắng nhà mà lén lút cho nó qua đêm. Mày còn chuyện gì dám không làm nữa hả?”

 

Ông ta bước từng bước về phía tôi, bàn tay như kìm sắt bóp lấy cổ tôi, rồi hung hăng ném tôi vào tường.

 

Túm lấy tóc tôi, ông tát mạnh liên tục năm sáu cái, mỗi cái như nổ vang bên tai.

 

Mặt tôi nóng rát, sưng tấy lên, trước mắt toàn là sao bay.

 

Chưa kịp định thần, ông ta lại bóp cổ tôi, càng lúc càng mạnh.

 

Khóe miệng ông ta nghiến chặt, tạo thành một đường thẳng đầy hung tợn. Cơ bắp gồng lên, rùng rùng chuyển động vì tức giận, đáng sợ đến cực điểm.

 

“Không phải mày đã để thằng nghèo kiết xác đó ngủ rồi đấy chứ?”

 

“Lỡ bên nhà họ Lương kiểm tra, phát hiện mày không còn trong trắng nữa, tao biết ăn nói sao với họ?”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo